Trong điện, bầu không khí trở nên ngột ngạt. Chu Uẩn nhận ra rằng các cung nhân trong Sư Tiêu Điện bỗng dưng im bặt, khiến nàng cảm thấy khó hiểu.
Cảm thấy không thoải mái, Chu Uẩn suy nghĩ một lát rồi đứng dậy cáo lui.
Với Phó Quân ở đây, Trân quý phi có lời khó mà nói, chỉ dặn dò Chu Uẩn: "Con cứ an tâm tuyển tú là được."
Chu Uẩn liếc nhìn Phó Quân, má ửng đỏ. Bị người khác tính kế như vậy, nàng ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến Phó Quân không biết chuyện này, lòng nàng lại nhẹ nhõm, cúi đầu lẩm bẩm:
"Uẩn Nhi không dám."
Chu Uẩn đi rồi, Trân quý phi khẽ thở dài, xoa xoa giữa trán. Ánh mắt nàng liếc nhìn Phó Quân, ánh mắt lóe lên:
"Điện hạ, ngài thấy Uẩn Nhi như thế nào?"
Lúc này đang trong giai đoạn tuyển tú nhạy cảm, việc Trân quý phi đột nhiên hỏi vấn đề này khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.
Phó Quân im lặng một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Biểu muội nhà họ Chu, tất nhiên là tốt."
Lời nói của hắn không nghe không thấy nhiệt tình, chỉ nói cho có lệ.
Nụ cười trên môi Trân quý phi phai nhạt đi một chút. Tuy trong lòng nàng, Hiền vương và Uẩn Nhi cũng coi như xứng đôi, nhưng Chu gia không thể khống chế được Hiền vương, thái độ của hắn lại bình đạm như vậy, khiến nàng không khỏi suy nghĩ lại.
Nàng che giấu tâm tư trong lòng, không muốn ở lại lâu với Phó Quân.
Tuy nhiên, trước khi Phó Quân rời đi, nàng gọi Phục Linh đến, sau đó nói:
"Lần trước điện hạ đến, bổn cung thấy ngọc bội bên hông ngài có phần cũ kỹ. Dù sao cũng là thân vương, sao lại qua loa như vậy."
Phó Quân bước ra khỏi Sư Tiêu Điện, bên hông ngọc bội tua đã được đổi mới. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, điềm tĩnh.
Vừa chuẩn bị ra cung, hắn nghe thấy tiếng kinh hô. Ngước mắt nhìn, hắn thấy người vừa ly khai Sư Tiêu Điện đang ở cách đó không xa.
Bóng cây lắc lư, sắc trời dần tối. Chu Uẩn dẫm lên giày thêu, sắc mặt trắng bệch, nép sau lưng cung nhân, nôn nóng thúc giục:
“Mau! Mau đem con chó này đuổi đi!”
Chu Uẩn cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, gặp phải toàn chuyện không may.
Vừa rồi, nhìn thấy con đường lát đá xanh hình như có chút chuyển động, Chu Uẩn chưa kịp nghĩ nhiều. Khi nhìn thấy con chó săn hung dữ cách đó không xa, nàng sợ hãi đến mức mặt không còn tí huyết sắc, lảo đảo chạy trốn về phía sau, hận không thể trốn vào Sư Tiêu Điện.
Nàng thầm than trong lòng đen đủi xui xẻo.
Hậu cung có rất nhiều chủ tử quý giá, không biết là ai gan lớn thế, dám nuôi con chó hung dữ như vậy trong cung.