Chương 47:

Khác với Phó Quân giả vờ ôn hòa, Phó Khưu là ôn nhu tự nhiên. Chỉ cần nhìn lên, hắn có thể khiến người khác biết được hắn là người ôn nhu, nho nhã, nhưng lại ít nói.

Nhưng người ôn nhu như vậy, lòng dạ lại lạnh lùng.

Lòng Chu Uẩn se lại, càng ngày càng sợ hãi, dấy lên một tia bất an.

Biết được phản ứng này của hắn, tức là không đáp ứng.

Chu Uẩn nuốt nước bọt, ngồi trở lại, lén lút nắm chặt khăn trong tay.

Hôm nay điện hạ rốt cuộc có ý gì? Tại sao lại đột nhiên truyền nàng đến Đông Cung, thậm chí còn dùng tên của Thái Tử Phi?

Chu Uẩn nghĩ mãi không ra, đành dẹp bỏ ý định rời đi lúc này.

Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên nhớ đến lời nói của Phó Quân hôm qua, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, mong mỏi Phó Quân sẽ đến đón nàng.

May mắn thay, điện hạ giữ nàng lại, nhưng cũng chẳng làm gì, chỉ bảo nàng yên lặng ngồi.

Đột nhiên, gian ngoài có tiếng động, Chu Uẩn lén nhìn thấy Phó Khưu nhướng mày, cung nhân tiến vào:

"Điện hạ, Thẩm đại nhân đến."

Phó Khưu khựng lại, đột nhiên nhìn sâu vào mắt Chu Uẩn, nở một nụ cười gượng gạo:

"Cô còn việc, sai người đưa Uẩn Nhi ra cung."

Chu Uẩn kinh ngạc, không ngờ hắn lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, nhưng cũng không chần chừ, lập tức đứng lên, tỏ vẻ muốn rời đi.

Phó Khưu nhìn động tác của nàng, bật cười lắc đầu:

"Uẩn Nhi hiện giờ xem cô như hung mãnh dã thú vậy."

Chu Uẩn không biết nói gì.

Nhưng Phó Khưu vẫn nói tiếp:

"Ngươi dù sao cũng gọi cô là ca ca nhiều năm, ngày sau nếu bị bắt nạt, vẫn có thể đến tìm cô như trước đây."

Chu Uẩn siết chặt khăn tay, cúi đầu thấp hơn, mãi đến khi Thời Thu lo lắng gọi tên nàng, Chu Uẩn mới hoàn hồn ngẩng đầu, Phó Khưu đã không còn ở trước mắt.

Lời nói của Phó Khưu khơi gợi trong lòng Chu Uẩn nỗi buồn bã, chua xót, một cảm giác không thể diễn tả thành lời.

"Chu trắc phi, điện hạ sai nô tỳ đưa ngài ra ngoài."

Tiểu cung nữ cung kính cúi người, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Uẩn. Nàng gật đầu, mang theo Thời Thu đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi Đông Cung, Chu Uẩn đã gặp Phó Quân đi tới từ phía triều đình.

Hiếm hoi khi Chu Uẩn cảm thấy thân thiết với hắn, nàng bước nhanh đến, nắm chặt tay Phó Quân, quên cả hành lễ, chỉ thốt lên một câu:

"Gia!"

Phó Quân sửng sốt, sự lạnh lùng trên người tan biến bớt, nắm lấy tay nàng, liếc nhìn về phía Đông Cung, không dấu vết nhíu mày, thấp giọng hỏi:

"Bị bắt nạt?"

Chu Uẩn vội vàng lắc đầu:

"Không, gia đừng nghĩ nhiều."

Trên đường về phủ bằng xe ngựa, Chu Uẩn rúc vào lòng Phó Quân, mềm mại nũng nịu:

"Gia, sau này thϊếp thân có thể không đến Đông Cung nữa không?"

Phó Quân rũ mắt, lại hỏi một lần nữa:

"Thật sự không bị bắt nạt?"

Chu Uẩn chần chừ một lát, cuối cùng vẫn kể cho hắn nghe chuyện hôm nay:

"Thϊếp thân hôm nay không gặp được Thái Tử Phi."

Chỉ một câu, con ngươi của Phó Quân liền tối sầm lại. Hắn im lặng một lúc, ôm lấy nàng:

"Không muốn đi thì không đi."

Nghe được lời này, Chu Uẩn mới nhẹ nhàng thở phào.

Không ai biết rằng, vừa nhìn thấy Phó Khưu, cả người nàng đã toát mồ hôi lạnh.

Chưa kịp để Chu Uẩn hoàn hồn, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Tiếng nói do dự của Tiểu Đức Tử từ bên ngoài truyền đến:

"Gia, phía trước là xe ngựa của trưởng công chúa và Trang tiểu thư."

Nghe vậy, Chu Uẩn khựng lại, khẽ nhíu mày. Đúng là Tiểu Đức Tử do dự cũng có lý do.

Rốt cuộc, đối diện không chỉ có vị thánh sủng tĩnh cùng quận chúa, mà còn có cả vị chính phi tương lai của phủ Hiền Vương.

Chu Uẩn đẩy Phó Quân ra khỏi lòng mình, mỉm cười nói:

"Thϊếp thân thật không ngờ, sau khi thánh chỉ ban xuống, lần đầu tiên gặp mặt chính phi tỷ tỷ lại là ở đây."

Phó Quân không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, nên không nói gì.