Chương 40:

Sau khi mọi người đi hết, Chu Uẩn vội vã mang giày, quỳ gối hành lễ, thấy sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, run rẩy nói:

"Gia... Thϊếp thân xin thỉnh an Vương gia."

Nàng biện minh cho bản thân: "Thϊếp thân không biết là gia đứng đó, gia đừng giận thϊếp thân."

Nhìn căn phòng không ai, thái độ của nàng hoàn toàn trái ngược với lúc nãy.

Phó Quân thở hắt ra, biết không thể so đo với nàng, bèn hỏi lại:

"Vậy ngươi cho là ai?"

Câu hỏi này vừa thốt ra, Phó Quân đã có chút mất tự nhiên và ảo não.

Hôm nay chuyện Phó Cù đã khiến lòng hắn rung động, nếu không hắn cũng sẽ không như vậy.

Chu Uẩn không biết suy nghĩ của hắn, chỉ nghĩ hắn đang nói về việc này, lúc này mới phản ứng lại, bên ngoài có người canh gác, trừ hắn ra, dường như không có ai khác có thể tự nhiên đi vào phòng nàng.

Nàng ách thanh không nói gì, chỉ cúi người thi lễ thêm:

"Là thϊếp thân nói lỡ lời, gia muốn phạt thϊếp thân như thế nào?"

Nàng hành lễ rất đúng mực, lúc này đã gần chạng vạng, nàng mặc áo mỏng, thân hình lả lướt, làn da trắng nõn trước cổ ẩn hiện, nàng khẽ cắn môi, trong mắt đầy vẻ ủy khuất.

Phó Quân bỗng chốc dập tắt cơn giận.

Cho dù tên nào cũng dám mắng, nhưng lúc này nàng không hiểu rõ một câu "cẩu nô tài", thật ra cũng không quá đáng.

Phó Quân kéo nàng lại, Chu Uẩn còn có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn hắn.

Sau khi ngồi lại trên giường, Chu Uẩn mới lúng túng sờ soãi bên tai, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Gia, ngài không giận?"

Phó Quân nhìn vào mắt nàng, buông lỏng khóe miệng, lười nói chuyện với nàng.

Việc này nếu đặt lên người khác, đánh trượng cũng là nhẹ.

Nhưng, chẳng lẽ đúng như nàng nói, phạt nàng?

Phó Quân thở dài, biết rằng không thể trừng phạt hay trách mắng nàng.

Nàng nếu thật sợ đau, nháo phải về phủ, hắn còn có thể đóng cửa nhốt nàng lại sao? Hắn sống đến nay, chưa từng thấy nữ tử hoàng thất nào dám làm ầm ĩ như vậy."

"Mắng nàng ư? E rằng đối với nàng chẳng đau không ngứa, chỉ khiến nàng hờn dỗi thêm."

Cố ý lạnh nhạt với nàng, nàng lại muốn sau lưng mắng hắn.

Phạt không được, mắng không được, lơ là cũng không được.

Phó Quân càng nghĩ càng bực bội, không muốn nghe Chu Uẩn nói thêm, hắn trực tiếp bịt miệng nàng:

"Ngươi im lặng trước đã."

Chu Uẩn liếc nhìn hắn, bĩu môi. Nàng đâu cố ý gì.

Nói về việc này, ai mà không có lúc oán giận, lại bị hắn coi là thật.

Hôm nay, dù cho ai sai, thì sai chính là hắn lén lút nghe trộm người khác nói chuyện.

Đây là hành động thiếu nam tính.

Chu Uẩn không vui, hờn dỗi hắn, chỉ nhỏ giọng nói: "Gia nếu mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi một lát, thϊếp thân sẽ đi dặn dò người chuẩn bị thức ăn."

Phó Quân không cản, hắn quả thực muốn yên tĩnh, cần suy nghĩ kỹ về cách đối xử với nàng.

Cách này tuyệt đối không thể tiếp tục.

Nếu không, sớm muộn gì hắn cũng tức chết.

Chu Uẩn vừa ra ngoài chuẩn bị thức ăn, chỉ nửa khắc sau khi nàng trở về, đã nghe thấy một câu hỏi:

"Hôm nay ngươi đổi chỗ ở của Phương thị?"

Chu Uẩn nhíu mày:

"Cái nào nô tài, chuyện nhỏ này cũng dám mang tới quấy rầy gia?"

Phó Quân không nói tiếp, Chu Uẩn sững người, mới ngước mắt đón nhận ánh mắt hắn, hỏi lại:

"Gia đã giao toàn bộ việc quản lý hậu viện cho thϊếp thân, thϊếp thân ngay cả việc đổi chỗ ở cho một thị thϊếp cũng không được?"

"Nếu việc nhỏ này cũng không được, vậy gia chi bằng thu hồi quyền quản gia của thϊếp thân."

Hắn chỉ hỏi một câu, nàng đã lải nhải nói một hồi, Phó Quân nhức đầu mà ngắt lời nàng:

"Bổn vương chưa nói không được."

Dừng lại một chút, Chu Uẩn ấp úng: "Vậy gia hỏi chuyện này làm gì?"

Phó Quân nhún vai, Chu Uẩn nghe giọng điệu của hắn không phải là trách móc, liền ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, thân hình mềm mại, như ngọc bích ấm áp trong lòng, khiến Phó Quân bớt phiền muộn và đau đầu.