Chương 32:

Chu Uẩn run rẩy trong tay hắn, cố gắng nói: "Chẳng phải thân thân muốn náo loạn, thϊếp thân đã nói không có việc gì không có việc gì, là gia lại nhiều lần nhắc lại, khiến th妾 thân náo tâm."

Lý trí quay trở lại, cách xưng hô và kính ngữ cũng theo đó nhớ ra.

Phó Quân nhẫn nhịn, không nhịn được:

"Bổn vương đi một chuyến Từ thị kia, ngươi liền phải náo loạn hồi phủ?"

"Thϊếp thân lại không phải không cho gia đi, nhưng gia nhất định phải hôm nay đi?"

Mọi chuyện đã náo loạn thành như vậy, Chu Uẩn cũng không ngại nói thêm vài câu:

"Từ thị đến tột cùng có bao nhiêu bảo bối, đáng giá gia hôm nay đánh thϊếp thân mặt?"

Phó Quân nghẹn họng, trải qua chuyện vừa rồi, nàng như vậy nói chuyện, cũng có thể xem là ôn tồn, Phó Quân nhức đầu nhíu mày:

"Nàng thân mình không tốt."

Chu Uẩn không tin lời này, cười lạnh: "Thϊếp thân nhìn nàng kia thân thể, cũng không phải ngày thứ nhất không tốt, sớm không đi thỉnh ngài, vãn không đi thỉnh ngài, nhất định phải hôm nay đi, an cái gì tâm tư, thϊếp thân không tin gia nhìn không ra!"

Trước mắt nữ tử liên tục cười lạnh, Phó Quân không nói nên lời.

Cái gì tâm tư, hắn thực sự không hiểu được?

Hắn chỉ có thể dùng sức, kéo người trở về, nói một câu: "Đừng náo loạn nữa."

Chu Uẩn đẩy hắn, đẩy không động, lẩm bẩm bị hắn kéo vào trong lòng ngực.

Bằng không còn có thể làm sao?

Tổng không thể thực sự hơn nửa đêm náo loạn hồi phủ, nếu thật như vậy, ngày mai Trường An thành lại sẽ thay đổi một đám tin đồn nhảm mới mẻ độc đáo.

Chờ ôm người nằm trên giường, Phó Quân chỉ cảm thấy kiệt sức.

Trong lòng cũng dấy lên một tia hối hận, biết rõ tính tình nàng không tốt, vì sao còn muốn đi một chuyến kia.

Hôm sau, Phó Quân vừa rời phủ, Trương Sùng liền đem sổ sách trong phủ cùng chìa khóa kho nhà đưa đến Cẩm Hòa Uyển, thái độ cung kính:

"Trắc phi, gia dặn nô tài đem này đó đưa lại đây."

Chu Uẩn kinh ngạc nhướng mày, nàng nguyên tưởng rằng sau lời nói của nàng hôm qua, Vương gia sẽ đánh mất ý định kêu nàng quản hậu viện.

Trương Sùng nhớ tới màn hài hước đêm qua, trắc phi thậm chí còn mắng gia hỗn đản, gia cư nhiên cũng chưa nói phạt trắc phi.

Từ sau khi đêm qua trong phòng trở lại yên tĩnh, Trương Sùng đối với trắc phi liền dâng lên một cổ kính ý.

Dám sờ hổ cần, còn có thể bình an lui, không có bao nhiêu người.

Trương Sùng nhìn thần sắc trắc phi, nghĩ nghĩ, thêm một câu:

"Gia ra phủ trước cố ý phân phó, Từ lương đệ thân mình không khỏe, ngày gần đây liền kêu nàng không cần ra sân, hảo sinh tĩnh dưỡng."

Ngụ ý, Từ thị xem như bị Vương gia cấm túc.

Chu Uẩn đêm qua khóc náo loạn một hồi, hiện giờ đôi mắt còn hơi sưng đỏ, Thời Thu lăn một quả trứng gà nóng, cho nàng đắp mắt.

Nàng ỷ ở trên giường, thật là tự tại, nghe vậy, sờ sờ vành tai, mơ hồ không rõ mà nói thầm một tiếng:

"Bổn phi biết được."

Nàng liếc mắt những cái đó sổ sách, nàng không phải ngốc, có sẵn chỗ tốt sẽ không bởi vì phiền toái liền không cần, nàng hừ nhẹ: "Đồ vật bổn phi liền để lại, Trương công công vội mệt mỏi, rót ly trà lại đi."

Trương Sùng vì chạy nhanh đem sổ sách đưa tới Cẩm Hòa Uyển, vội đến chạy một ngày, cũng đích xác mệt mỏi, lập tức không cự tuyệt, uống chén nước trà mới khom người rời đi.

Hắn vừa đi, Chu Uẩn tùy tay lấy một quyển sổ sách mở ra, lật vài tờ, nàng liền ném đi.

Thời Thu vội đem sổ sách thu dọn, lòng còn sợ hãi mà nói:

"Chủ tử, ngài ngày sau nhưng đừng giống hôm qua như vậy dọa nô tỳ.”