Chương 22: Cẩn thận

Dù sao, Chu Uẩn hiện tại là chủ tử có thân phận cao nhất trong phủ, người khác không hiểu được thì các tỳ nữ hầu hạ trong phủ không hiểu sao?

Cẩm Hòa Uyển này là do Trương Sùng ở tiền viện cẩn thận thu dọn ra, thái độ của Vương gia đã sớm chứng mình rằng hắn với vị trắc phi này rất coi trọng.

Ngay khi tỳ nữ muốn dọn chén cháo gạo nếp đi, Chu Uẩn nghe thấy tiếng động, bỗng nhiên nói:

"Trước tiên đặt xuống, bổn phi lát nữa sẽ dùng."

Ma ma nói chuyện lúc trước có chút do dự: "Nhưng, đặt ở đâu?"

Trên bàn trước giường bày đầy quả long nhãn, khay bạc ở giữa đựng đầy rượu, nếu đặt chén cháo gạo nếp lên đó sẽ có chút không phù hợp.

Dưới khăn voan, Chu Uẩn mặt lạnh tanh, không nói lời nào.

Mọi việc đều phải do nàng nghĩ cách, vậy các nàng nô tì còn tác dụng gì?

Thời Thu đoán ra ý đồ của nàng, liếc nhìn mọi người trong phòng, rồi nói: "Trước tiên đặt lên bàn đi."

Nửa canh giờ sau, tiếng náo nhiệt trong phủ mới dần dần lắng xuống.

Nhận thức được điều gì đó, Chu Uẩn lập tức thẳng lưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Người đến trầm giọng ra lệnh: "Tất cả đều đi ra ngoài."

Thời Thu quay đầu nhìn chủ tử của mình, rồi cúi người hành lễ lui ra ngoài.

Chu Uẩn nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó tiếng bước chân cách nàng ngày càng gần, một tia khẩn trương xẹt qua trong lòng Chu Uẩn, nàng ngồi thẳng thân mình.

Ánh sáng bỗng dưng trở lại trước mắt, Chu Uẩn theo bản năng nhắm mắt, sau khi thích ứng, nàng mới dần dần mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là một thân hỉ phục Phó Quân.

Màu đỏ che đi phần nào hơi thở lạnh lùng của Phó Quân, khiến cho dung mạo của hắn càng thêm nổi bật. Hắn đã uống chút rượu, đôi mắt vốn sắc bén giờ đây có chút men say, không còn toát ra hơi thở lạnh băng như thường lệ.

Phó Quân vốn đang đợi nàng thích ứng, nhưng lại thấy tia sáng lấp lánh trong đáy mắt nữ tử trước mặt, dần dần cong lên, ẩn chứa vài phần ý cười.

Trước đây Chu Uẩn chỉ biết Hiền Vương có dung mạo đẹp, nhưng không ngờ hắn lại đẹp đến vậy. Tai nàng dần nóng lên, đỏ bừng cả khuôn mặt. Nhận thức được thân phận của hai người hiện tại, nàng e ấp cúi mắt, khẽ gọi:

"Vương gia..."

Giọng nói vô thức mềm mại khiến Phó Quân nhíu mày, khiến bản thân tỉnh táo hơn vài phần.

Hắn cúi đầu hỏi nàng: "Đói bụng không?"

Nói không đói bụng là giả, Chu Uẩn lập tức dẹp bỏ những tâm tư kiều diễm, gật đầu.

Phó Quân liếc nhìn chén cháo gạo nếp trên bàn vẫn còn nguyên vẹn, không hỏi gì, xoay người đi ra ngoài sai hạ nhân nàng nấu một chén cháo thanh đạm.

Đứng sau hắn, Chu Uẩn khẽ nhíu mày, Vương gia không nói gì, xem ra là nàng nghĩ nhiều.

Kêu nàng dùng tạm vài thứ, quả thực là do Vương gia phân phó.

Tuy nhiên, Chu Uẩn không đem việc này bỏ trong lòng,cẩn thận một chút luôn là điều không sai.

Mười lăm phút sau, tỳ nữ bưng cháo vào, cùng với đó là hạ nhân mang nước ấm vào. Chu Uẩn vừa cầm lấy muỗng, tai đã nóng bừng, suýt sặc.

Phó Quân không nói gì, đi vào sau bình phong.

Tiếng nước chảy róc rách truyền đến, Chu Uẩn nhéo chặt muỗng, tay run rẩy. Chén cháo này nhanh chóng vơi đi, nhưng nàng lại không cảm thấy thoải mái.

Nàng chắp tay, dù không soi gương, cũng có thể đoán được mặt mình lúc này đỏ bừng.

Chu Uẩn rót cho mình một chén nước, khẽ nhấp, nhíu mày.

Mọi chuyện không giống như những gì mẫu thân nói.

Mẫu thân nói với nàng, sau khi xốc khăn voan, chỉ cần e ấp cúi đầu, sau đó sẽ giống như trong sách nhỏ, bảo nàng cố gắng chịu đựng.

Nhưng không ai nói rằng nàng sẽ ăn cháo trước, hay là ăn cháo trong lúc Vương gia tắm rửa.

Vậy bây giờ, trong tình huống này, nàng phải làm gì?

Lúc này, tiếng động từ sau bình phong vang lên, Chu Uẩn cả người cứng đờ. Nàng không biết nếu quay lại sẽ nhìn thấy gì, lưng nàng căng thẳng.

Tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần, đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai nàng. Phó Quân không biết đã đến lúc nào, đứng sau lưng nàng, liếc nhìn chén cháo rỗng trước mặt, khẽ hỏi:

"Còn đói không?"