Chương 2: Đắc ý cái gì

Nàng sở hữu nhan sắc tinh xảo, diễm lệ, nhưng đôi mắt lại như muốn làm dịu đi mọi thứ trên đời, ẩn giấu một sự u buồn sâu thẳm.

Sương phòng không còn ai khác, nhìn thấy bộ dạng của Chu Uẩn, sắc mặt Cố Nghiên lập tức thay đổi.

Chu Uẩn xuất thân danh giá, dung mạo xinh đẹp, đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh, Cố Nghiên chưa bao giờ thấy nàng khóc như vậy.

Nàng vội vàng đến gần: "Có chuyện gì vậy?"

Trước người mình tin tưởng, sự uất ức trong lòng Chu Uẩn như vỡ òa, nàng vò khăn tay đến nhăn nhúm, mới có thể bình tĩnh nói: "Hôm nay ta nhìn thấy An Vương."

Cố Nghiên sững sốt, không thể liên hệ An Vương với chuyện Chu Uẩn khóc.

"... Cùng Lương tiệp dư ở bên nhau!"

Câu nói cuối cùng, nàng gần như nghiến răng nói ra, khiến Cố Nghiên nhíu mày, nhận ra ý tứ của Chu Uẩn, không dám tin tưởng:

"Ngươi chắc chắn không nhìn nhầm?"

Lương tiệp dư vào cung ba năm trước, khi ấy mới mười bảy tuổi, hiện giờ cũng chỉ hơn Chu Uẩn một tuổi.

Lời nói của Chu Uẩn không phải không có khả năng, nhưng Cố Nghiên vốn hiểu rõ Chu Uẩn, chuyện như vậy, nếu không chắc chắn, nàng sẽ không nói ra.

Việc nhơ nhuốc như vậy, Chu Uẩn chỉ nói một lần, đã ngại bẩn miệng, sao có thể lặp lại lần nữa. Nàng trực tiếp lảng sang chuyện khác, không trả lời.

Một lúc sau, Cố Nghiên rốt cuộc lấy lại tinh thần, sắc mặt tức giận đỏ bừng. Nàng vốn có giáo dưỡng cực tốt, lúc này tức giận cũng chỉ mắng một câu:

"Hỗn trướng!"

Nàng lúc này mới hiểu được vì sao Chu Uẩn khóc thành như vậy, thay vì nói là thương tâm, chi bằng nói là bị tức khóc.

Cho dù là hoàng tử, Cố Nghiên cũng không nhịn được: "Nếu không phải do Quý phi nương nương, hắn không biết khi nào mới có thể có phong hào, hiện giờ bất quá quận vương, liền như thế khinh nhục ngươi, ngày sau còn sao vậy đến?"

Cố Nghiên không phải xem thường quận vương chi vị, mà là vì mọi người đều biết, An Vương mẹ đẻ mất sớm, không có chỗ dựa trong hoàng cung. Cái quận vương chi vị này cũng là do Quý phi nương nương và Hoàng Thượng đề nghị năm trước, An Vương mới có được.

Nàng vội vàng kéo tay Chu Uẩn, nhíu mày khuyên nhủ: "Hắn đã làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, ngươi tuyệt đối không thể gả vào phủ của hắn!"

Nam tử tam thê tứ thϊếp vốn không là gì trong mắt thế nhân, nhưng dan díu với thứ mẫu, cho dù là người bình thường cũng sẽ bị chỉ trích.

Cố Nghiên nói đạo lý, Chu Uẩn đều hiểu. Nàng cắn răng, con ngươi hiện lên một tia sét lạnh, nói:

"Ta tất nhiên biết."

Dám dẫm lên đầu nàng mà bò, cũng không nhìn xem bản thân mình là cái dạng gì.

Nếu An Vương là Hiền vương, Trang vương, có lẽ nàng còn không có biện pháp, nhưng như Cố Nghiên đã nói, An Vương có được quận vương chi vị đều là nhờ vào cô cô của nàng. Thậm chí, ngay cả thánh mặt cũng khó gặp, còn không bằng một tên nô tài được sủng ái!

Cách một lúc lâu, Cố Nghiên mới bình tĩnh lại, lấy lại chiếc khăn vò đến nhăn nhúm trong tay Chu Uẩn, từ trong bao tay của nàng thay đổi một chiếc mới đưa qua.

Khăn tay thêu hình hoa mai trắng trên nền hồng, kiêu sa lộng lẫy, giống như chính con người Chu Uẩn vậy. Cố Nghiên vừa đưa khăn cho nàng, vừa thầm nghĩ:

"Thời Thu các nàng không đi theo ngươi tiến cung, mọi việc sẽ có nhiều bất tiện. Ngươi hành sự phải cẩn thận, đừng như hôm nay, chớ có xúc động."

Nàng không hỏi Chu Uẩn lúc ấy có xúc động hay không, nếu không, trong cung này cũng không thể yên tĩnh như vậy.

Chu Uẩn liếc mắt nhìn hoa mai trên khăn, trong lòng chỉ biết may mắn. Nàng vốn dĩ cố gắng rụt rè, đối với An Vương chỉ giữ lễ nghĩa, không coi là ôn hòa. Thánh chỉ chưa hạ, mọi chuyện đều có biến số, ý tưởng trong phủ cũng không giống người khác.

Ít nhất cũng không khiến người khác xem nàng là trò cười.

Lúc này, sân ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào náo động.

Chu Uẩn nhíu mày không kiên nhẫn, duỗi tay vỗ vỗ mặt, muốn che đi dấu vết nước mắt, vừa nghiêng người đẩy cửa sổ ra, liền nghe tiếng cửa gỗ đỏ phòng bị đẩy ra, hai vị nữ tử lần lượt đi vào, còn dư âm thanh nói chuyện:

"... Đắc ý cái gì..."

Hai người đi vào là hai tú nữ khác trong sương phòng, một là con gái của Kinh Triệu Doãn Lưu Như Hương, một là con gái của Tri phủ Lương Châu Phương Nhược, trên mặt đầy biểu tình, không biết là hâm mộ hay ghen ghét.

Cố Nghiên đứng lên, như vô tình che khuất thân mình của Chu Uẩn, ôn nhu cong môi:

"Ngoài kia là làm sao vậy? Ồn ào như vậy."

Lưu Như Hương nghe nàng hỏi, vội tiến lên hai bước, cung kính nói: "Là Cẩm Tú cô cô trong cung Hoàng Hậu đến, nói là đưa ban thưởng cho Trương cô nương."

Giọng nói vừa dứt, liền nghe tiếng cười nhạt từ sau lưng Cố Nghiên vang lên.

"Chuyện tốt thật nhiều."

Lời nói mang theo ý châm biếm.

Như vậy gióng trống khua chiêng, một lần đã đành, trong ba ngày ngắn ngủi lại diễn ra hai lần, e sợ người khác không biết nàng ở trong cung có chỗ dựa.

Lưu Như Hương khựng lại, giơ tay xoa xoa búi tóc, phụ họa cười cười nhưng không dám nói tiếp.

Nàng mắt sắc bén, đã sớm nhìn thấy cửa sổ mở, e rằng ngoài kia có người nghe thấy tiếng nói trong phòng. Chu Uẩn dám nói Trương Hoa Thường không phải, nhưng không đại biểu nàng cũng có thể.

Nếu nói trong kỳ tuyển tú này, có những tú nữ mà người khác không đắc tội nổi, thì Trương Hoa Thường nhất định muốn xếp hạng đệ nhất. Nàng là người của Trương Hầu phủ, đương kim Hoàng Hậu là cô cô ruột của nàng.