Chương 1

Đêm động phòng, Thành Vương đứng ở cửa, thường xuyên quay đầu lại.

Vương phi đứng trong sân, từ xa nhìn về phía này.

Mới đi được mấy bước, hai người đã nhìn nhau rưng rưng nước mắt. Ta ngồi trên giường trong phòng tân hôn, rất giống cây gậy chia cách hai người.

Ta thở dài, kéo khăn trùm đầu xuống rồi bước ra chào hai người.

"Điện hạ, hôm nay thần thϊếp đến ngày rụng dâu, không thể hầu hạ điện hạ được. Xin thỉnh điện hạ và Vương phi trở về?"

Ta cùng vương phi chào hỏi, “Vất vả tỷ tỷ.”

Vương gia cùng vương phi đôi mắt sáng ngời, lịch sự bảo ta nghỉ ngơi nhiều, vương phi còn cho người nấu bốn món canh, phục vụ ta cẩn thận.

Sau đó, cả hai vui vẻ rời đi, nắm tay nhau lắc lư như những đứa trẻ cuối cùng cũng tan học.

Người ta nói Thành Vương và Thành Vương phi là hai kẻ ngốc, nhưng bây giờ nhìn lại thì hóa ra là sự thật.

Ta ở một mình trong căn phòng trống, nhưng cảm thấy thư giãn không thể giải thích được.

Hôn sự này vốn cũng không do ta muốn, nếu không phải thứ muội hãm hại, ta cũng sẽ không cùng Thành Vương lăn đến trên giường.

Mặc dù chúng ta không làm gì cả, nhưng việc cả hai quần áo không chỉnh tề bị người nhìn thấy, liền thành chuyện đã rồi.

Vốn dĩ, Triệu gia cảm thấy mất mặt, muốn đem một cỗ kiệu nhỏ nâng ta vào phủ Thành Vương, nhưng Thành Vương tiến cung cầu thánh chỉ, phong ta làm trắc phi, lúc này mới có của hồi môn và danh phận.

Mọi người trong kinh đều biết, Thành Vương và Vương phi tuy ngốc nghếch nhưng lại rất yêu thương nhau.

Hiện tại Thành Vương vì ta xin thánh chỉ, rõ ràng là bị ta quyến rũ.

"Triệu gia Cô nương thật không biết xấu hổ, leo lên giường của một Vương gia ngốc, không biết cô ta đang có ý đồ gì."

“Đồ cái gì? Kia Thành Vương tuy rằng ngốc, nhưng rốt cuộc vẫn là Vương gia, thân phận tôn quý."

"Thành Vương phi cũng là kẻ ngốc, sẽ không sinh con, chờ Triệu gia đại cô nương sinh con, về sau vương phủ không phải nàng quyết định sao?”

"Chật...chật, có vẻ như nàng khá thông minh."

Trước khi vào cửa Vương phủ, ta cũng cho rằng Thành Vương đi xin thánh chỉ, có lẽ ngài ấy thật sự thay đổi chủ ý và có hứng thú với ta.

Nhưng hôm nay vừa thấy, đều không phải là như thế.

Bởi vì ta tới ngày rụng dâu, vương phi miễn ta thỉnh an, còn tặng ta một gốc cây nhân sâm tốt nhất.

Vương phi xuất từ Thẩm gia, là phú thương giàu có, trong nhà thứ khác không nhiều, chính là có nhiều tiền, ra tay cũng rất hào phóng, nàng lại tặng cho trắc phi như ta một món quà rất quý giá. Ta không biết làm cách nào để trả lễ.