Động tác sửa bài của Cao An khẽ khựng lại, hai giây sau, thanh âm lành lạnh đã quay về như cũ, “Thầy nghĩ đề tài này có hai hướng phát triển, nghiên cứu về hoàn cảnh sáng tác hoặc nghiên cứu về phương pháp nghệ thuật. Dù hướng đi nào cũng giúp bài luận văn này viết tốt hơn.”
Tề Thời Sâm không màng đến những lời trên, trực tiếp khóc tại chỗ, nước mắt không cần ai cổ vũ cũng lũ lượt trào ra, “Thầy ơi –”
Cao An trầm mặc, bên tai là thanh âm nức nở lúc lên lúc xuống của học trò. Điều này quá phiền, không chừa cho thầy Cao chút thanh tịnh nào. Vậy nên Cao An lập tức gác bút, ngữ khí bình đạm nói với Tề Thời Sâm, “Muốn khóc thì ra ngoài khóc. Khóc đủ rồi hẵng về đây.”
Học trò của anh giống như bị nước mắt bịt tai, nửa chữ cũng không nghe lọt, khụt khịt mũi mãi không thôi. Có đôi khi, cậu còn nức nở thành tiếng, trên mặt giàn giụa những giọt nước mặn chát. Thật lòng có chút chói tai.
Đợi một lúc, Cao An rốt cuộc lắc đầu, hơi thở dài, rút hai tờ khăn giấy, đứng dậy đưa cho học trò của mình, “Đã thành người lớn rồi, sao có thể khóc như một cô nhóc mới vào mẫu giáo vậy.”
Lời này mang theo âm sắc êm tai của người sống tại thành phố A, phá lệ gần gũi, bình dị. Tề Thời Sâm không cầm được bước tới phía trước, ôm lấy thầy của mình. Cậu vùi mặt vào vai thầy, âm mũi nghèn nghẹn hòa cùng nước mắt, chữ được chữ không run giọng nói với Cao An, “Thầy ơi… con xin lỗi…”
Cao An vốn không quen bị ôm như vậy, tình hình hiện tại nếu trực tiếp đẩy ra thì sẽ làm cả hai đều ngượng ngập. Vậy nên, thầy chỉ đành nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên tóc Tề Thời Sâm mà nói, “Được rồi, khóc cái gì chớ.”
Tề Thời Sâm dựa vào vai thầy, mạnh mẽ lắc đầu. Nước mắt nước mũi của cậu cứ thế cọ vào lớp vải dệt trên áo thầy.
Cao An than nhẹ, nửa kéo nửa túm cậu học trò này ra, đến chỗ sofa ngồi xuống. Anh nhìn thoáng qua vai áo đã ướt đẫm của mình, cực kỳ bất đắc dĩ.
“Khóc cũng không yên được sao?”
Tề Thời Sâm khụt khịt thêm vài tiếng, lau nước mắt rồi ngừng khóc. Lúc cậu đã tỉnh táo hơn rồi mới nhớ tới việc len lén nhìn sang thầy. Cậu học trò Tề Thời Sâm định nói gì đó, đôi môi mấp máy rồi lại thôi.
Cao An chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu rõ hết mọi việc, kéo qua ghế dựa, ngồi đối diện cậu, mở lời, “Muốn hỏi làm cách nào thầy biết được chuyện này sao?”
Gật đầu.
Cao An rũ mắt, cong khóe môi, “Con không cần thấy áp lực, thầy không cố ý thăm dò đời tư của con.
Ngày đó, lúc con rời khỏi văn phòng của thầy, thầy luôn cảm thấy tâm trạng của con dạo này không được tốt. Nhớ lại tuần trước, khi con gọi điện xin nghỉ học, thanh âm khá mệt mỏi. Không phải con từng muốn mở thẻ tín dụng đặc trưng của sinh viên đại học A sao? Thầy nghĩ tới việc này, liên tưởng lại. Sau đó, thầy nhờ người kiểm tra trên hệ thống thì phát hiện chuyện này.”
Thì ra là như vậy. Tề Thời Sâm trầm mặc một lúc. Làm thầy của cậu, Cao An đương nhiên biết số chứng minh của cậu, muốn kiểm tra cũng không khó.
“Con, con… trả lại thầy…”
“Không vội, sáu vạn tuy nhiều nhưng không đến mức thầy trả không nổi.” Cao An ôn hòa cự tuyệt. Anh cảm nhận được Tề Thời Sâm khá uể oải vì vậy dừng một chút, phá lệ mà vui đùa, “Huống hồ, số tiền này không ảnh hưởng đến thầy dưỡng già, không ảnh hưởng Niệm Niệm nuôi mèo. Con đừng sốt ruột.”
Tề Thời Sâm chịu hết nổi, khẽ bật cười, thấp giọng đáp lại lời thầy, “Con đã có 4000 tệ rồi. Vậy để con trả thầy trước…”
“Không cần đâu.” Cao An lắc đầu, vuốt lại nếp gấp trên áo Tề Thời Sâm, “Thầy nghe Đường Thiệu – bạn cùng phòng của con nói rằng, mấy ngày qua con không đến lớp, đi sớm về muộn. Trốn đi làm thêm phải không?”
Tề Thời Sâm nhấp miệng, gật đầu.
“Tề Thời Sâm, con muốn trả lại tiền cho thầy, thầy không ngăn cản. Nhưng thầy cũng hy vọng, mỗi một đồng con kiếm ra đều lấy lý tưởng của mình làm tiền đề. Không phải vì hy sin.h lý tưởng.”
Cao An nhìn cậu, thần sắc trước sau như một đầy nghiêm nghị, “Hôm trước thầy đi tìm hiểu tình hình của con, phòng giáo vụ có nói con từng xin mẫu đơn từ bỏ tư cách nghiên cứu.”
“Con thật sự muốn từ bỏ sao?”
Tề Thời Sâm vốn dĩ chỉ cúi đầu, an tĩnh lắng nghe. Tới đoạn này, cậu lại vội vã lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Con xé rồi.”
Cao An trầm mặc hai giây, nhẹ nhàng hỏi, “Còn muốn học sao?”
Cao An hỏi xong, cũng tự mình khẳng định.
“Con không muốn thầy hỏi tới đời sống riêng tư của con, thầy sẽ không hỏi con hậu quả của việc thiếu nợ như vậy là gì. Càng không nhắc nhở con việc mở thẻ tín dụng sẽ cần lưu ý những điểm nào. Chuyện sau đó, thầy cũng không hỏi tới.
Nhưng có một số chuyện, thầy phải nói rõ với con.
Thứ nhất, nếu sau này còn vay thêm một khoản lớn như vậy, thầy sẽ không thay con trả. Nhưng nếu như con đang cần tiền gấp, có thể đến tìm thầy. Chỉ cần trong phạm vi năng lực, thầy sẽ cho con mượn.
Tiếp theo, số tiền lần này thầy chưa cần con phải nhanh chóng trả lại.
Điều thứ ba,…”
Cao An nhẹ nhàng vỗ vỗ Tề Thời Sâm để cậu nhìn anh, “Tề Thời Sâm, điều thứ ba, thầy là lão sư của con, bất cứ lúc nào cũng đừng đem thầy ta coi như chủ nợ. Nhớ kỹ chưa?”
Tề Thời Sâm gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi đứng thẳng dậy, “Thầy không hỏi tới, con cũng sẽ nói với thầy.”.
Cao An không nói lời nào, cũng không cự tuyệt. Anh không thể hiện cảm xúc gì, chỉ là đôi con ngươi phía sau gọng kính nghiêm nghị kia lại rất bình lặng, trong suốt như dòng suối mát.
“Con bị lừa.”
Tề Thời Sâm dừng lại sắp xếp câu chữ, rồi nói tiếp, “Nói ra quả là hổ thẹn. Thầy vẫn còn nhớ… người trước đây gọi là bạn gái của con không… Người lúc trước tới văn phòng thầy để đưa chứng minh cho con. Những thẻ tín dụng kia, được mở vào ngày đó… Họ là một nhóm lừa đảo.”
Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, Cao An đã hình dung được căn nguyên hậu quả của việc này. Trong lòng anh dường như đã dỡ được xuống một tảng đá nặng, nhẹ nhàng gật đầu, “Chuyện này con tự mình xử lý đi. Truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô ấy hay tự mình nhịn xuống tự con hãy quyết định.”
“Con đã báo cảnh sát rồi. Nếu cảnh sát có thể lấy lại tiền về, con sẽ trả lại cho thầy ngay. Thầy muốn con không buông bỏ lý tưởng, con sẽ nghe lời thầy quyết không từ bỏ.” Tề Thời Sâm dừng lại một chút, lấy hết can đảm nhìn về phía thầy, “Thầy… Trước đây, đầu óc con không tốt, bị người khác che mắt đã nói nhiều lời khiến thầy thương tâm. Con biết mình sai rồi. Những lời đó không phải xuất phát từ nội tâm của con, cũng không phải điều con thực sự muốn nói. Con mong thầy về sau… vẫn quản con đi.”
Cao An không động đậy, ngồi nguyên như cũ. Ngón áp út của anh vô thức vuố.t ve lòng bàn tay, thật lâu sau mới mỉm cười.
“Bây giờ con muốn thầy quản con, trước đây lại nói không cần. Thay đổi cũng nhanh quá.”
Lời vừa nói xong, Cao An đã thầy Tề Thời Sâm vội vàng quỳ xuống. Anh đưa tay, cản lại.
“Không phải trách con.”.
Tề Thời Sâm hoảng hốt nhìn lên, phát giác nét mặt của thầy mình hôm nay phá lệ ôn nhu. Cậu vì vậy không khỏi yên tâm hơn.
“Chuyện này, thầy cảm thấy không cần đổi tới đổi lui. Phí thời gian, phí công sức, phí cảm tình. Cảm xúc của con hôm nay không ổn định. Cuối tuần không cần tới đây, con từ từ bình tĩnh lại. Hai ngày tới nghỉ ngơi tốt. Thứ hai tuần sau, nếu cảm thấy ổn rồi thì lại tới nói chuyện với thầy.”
Cao An đứng lên, vỗ vỗ đầu vai Tề Thời Sâm, “Về đi, trước mắt cứ thong thả nghỉ ngơi hai ngày. Đừng nghĩ nhiều.”
Ánh mắt ngạc nhiên của cậu nhìn về thầy một lúc lâu, Tề Thời Sâm mới phản ứng lại được, “Thầy…”
“Nghỉ đi, luận văn này qua tuần sau nói tiếp.”
Cao An cười nhẹ, thần sắc nhu hòa, ấm áp hiếm thấy, “Trạng thái của con bây giờ không thích hợp bàn luận bất cứ chuyện gì.”