Bữa cơm đơn giản gồm có sườn xào khoai môn, thịt viên sốt tương đỏ, tàu hũ ky xào chay, gỏi ba loại rau củ xắt sợi và canh trứng rong biển.
Làm Tề Thời Sâm ngoài ý muốn chính là tài nấu nướng của thầy Cao thực sự không tồi. Sắc hương đầy đủ, dường như khiến người dùng bữa không cách nào dừng đũa lại được.
“Nhị vị, nấu cơm tôi đã giành phần rồi. Rửa chén cũng không đến phiên tôi làm chứ?”
Cao An uống xong canh trong chén, dùng khăn lau miệng rồi nhìn hai cậu học trò trái phải của mình hỏi một câu như vậy.
Tề Thời Sâm vội vàng tiếp lời, “Thầy và sư huynh nghỉ ngơi đi. Việc này để con làm được rồi.”
“Để con rửa chén.” Mông Giản nói, “Vừa chọc giận thầy xong, để con lấy công chuộc tội.”
Cao An liếc mắt nhìn Mông Giản một cái, “Lúc đọc sách rất ổn trọng, làm sao bình thường lại thích quấy rối như vậy.”
Mông Giản hắc hắc cười, “Hiện tại cũng coi như là đồng nghiệp của lão sư rồi. Con có đùa vui một chút cũng không bị đánh thước đâu.”
Cao An không nặng không nhẹ chụp lên đầu học trò một cái tát, rồi nhìn sang Tề Thời Sâm mà nói, “Con đừng học tính xấu của sư huynh. Người ta có phá tới đâu cũng không chậm trễ chính sự. Bản lĩnh này con còn chưa có đâu.”
Tề Thời Sâm gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ. Bản thân nào luyện được tới cái đạo hạnh hại thầy ăn cam chua còn có thể sống sót được chớ.
Mông Giản theo Cao An hơn 6 năm, biết thói quen sinh hoạt của lão sư. Vậy nên phòng bếp nhanh chóng được thu dọn sạch sẽ, còn sẵn tay pha một ly Lư Sơn Vân Vụ, gõ cửa thư phòng của thầy đưa tới. Tề Thời Sâm hơi rũ mắt, đứng trước bàn làm việc của thầy tầm một mét, Cao An ngồi trên ghế lại đang cầm mấy tờ giấy trên tay coi đến nghiêm túc.
“Lão sư dùng trà.” Mông Giản khom người đem chung trà đặt ở gần tầm tay của thầy, rồi tự động lui về sau một bước, “Thầy, buổi chiều con còn phải soạn bài. Nếu không có gì thì con về trước vậy.”
“Không vội.” Cao An uống một ngụm trà, đem tờ giấy kia đưa qua, “Thỉnh Mông lão sư xem qua phần bài làm này.”
Mông Giản “dạ” một tiếng, sau đó nhanh chóng xem qua. Đột nhiên, sắc mặt của anh trầm xuống, âm thầm nhìn qua chỗ Tề Thời Sâm.
“Giản Bạch – biến hoá kiểu chữ và hình dáng chữ trên mộ Mã Vương. Về phương diện tài liệu, nguyên nhân là giáp cốt, đồng thau không thích hợp để viết thể chữ Lệ. Đây…” Cao An gõ gõ mặt bàn, nhìn về phía Mông Giản, “Là Mông Giản lão sư dạy sao?”
Mông Giản khổ sổ. Anh làm sao dám giảng bài như vậy được. Nhưng hiện tại Mông Giản cũng không thể nói rõ đây là do tiểu sư đệ vừa nhận không nghe kỹ bài giảng, tự mình viết loạn. Như vậy chẳng khác nào đẩy cậu vào hố lửa rồi.
Cao An nhìn thoáng qua biểu tình của Mông Giản liền hiểu rõ, cuối cùng vẫn “hừ” một tiếng, trào phúng nói:
“Mông lão sư, chính mình đi dạy nói những gì cũng không nhớ sao?”
“Thầy…” Mông Giản cắn chặt răng, cứ thế quỳ xuống, “Thầy…”
Vừa ngước nhìn lên, Mông Giản đã bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Cao An, rõ ràng là không muốn thấy Mông Giản tiếp tục lên tiếng mà.
“Mông Giản.” Cao An thay đổi cách xưng hô, ngữ khí cũng ôn hòa đi không ít, “Thầy dạy con như thế nào?”
Mông Giản hít sâu một hơi, “Tuyển tập Giản Bạch trên mộ Mã Vương …”
“Đứng lên!” Cao An đột nhiên nhíu mày quát, biểu tình trên khuôn mặt lại không quá nghiêm khắc, “Làm gì có thầy giáo nào quỳ gối giảng bài!”
“Dạ, đúng.” Mông Giản đứng dậy, sửa lại cổ áo, đi đến trước mặt Tề Thời Sâm đem tác nghiệp giao cho cậu. Sau đó nhất cử nhất động của anh lại như vị giảng viên trẻ tuổi nghiêm túc trên bục giảng thường ngày, Mông lão sư.
“Tuyển tập Giản Bạch trên mộ Mã Vương được khai quật cùng thời gian với mộ Mã Vương ở Trường Sa, có niên đại vào khoảng thời kỳ sau khi nhà Tần thống nhất sáu nước đến đầu thời nhà Hán, nằm ở bước ngoặc của thể chữ Lệ cổ. Xét về nguyên nhân mà nói thì có mấy khía cạnh sau. Về bối cảnh thời kỳ, như em phân tích người sao chép có kiểu chữ không giống. Điều này là đúng. Nhưng…”
Mông Giản quay đầu nhìn sắc mặt Cao An một chút, tiếp tục nói,
“Nhìn từ góc độ tài liệu, sự thay đổi trong thể chữ Lệ trên tuyển tập của Giản Bạch không phải vì giáp cốt, đồng thau không thích hợp dùng thể chữ Lệ.
Mà do thời kỳ đó, thẻ tre, gấm trắng cùng bút lông đã xuất hiện và được sử dụng phổ biến rộng rãi. So với các chất liệu trước đây, chúng càng thích hợp để viết thể chữ Lệ hơn. Đã hiểu rõ chưa?”
Tề Thời Sâm thành thành thật thật nghe xong thì cúi người nói, “Em đã hiểu rồi, cảm ơn Mông lão sư.”
Mông Giản đưa lưng về phía Cao An, trộm đẩy qua Tề Thời Sâm ánh mắt ra hiệu. Cậu hiểu ý, lại xoay người qua phía Cao An khom lưng nói, “Cảm ơn lão sư.”
Cao An ấy vậy vẫn “hừ” lạnh một tiếng, thần kỳ làm sao lại lôi ra được một thanh thước từ trên giá sách xuống giống y như đúc khi ở văn phòng. Đầu thước trên mặt bàn gõ xuống một cái.
Tề Thời Sâm cả người run lên, cậu nhìn qua sư huynh đang đứng nghiêm một chỗ kia nháy mắt.
“Sao nơi nào cũng có thứ này vậy…”, Tề Thời Sâm không khỏi nhỏ giọng oán giận.
Mông Giản nghiêng đầu nhìn sang cậu, đem thanh âm áp xuống cực thấp, “Sư tổ của chúng ta có hai thanh thước cổ, toàn bộ đều để lại cho thầy rồi.”
“Mông Giản.” Cao An cười một cái, liếc nhìn sang, “Nhiều chuyện quá nói mãi không hết phải không?”
Mông Giản nháy mắt tự hành động, lặng lẽ giơ tay lên, đánh xuống má mình hai cái thật mạnh, rồi cúi đầu không dám nói tiếp.
“Còn con. Muốn sư huynh chống đỡ cho mình tới khi nào?”
Lời này hiển nhiên là nói Tề Thời Sâm. Cậu cúi thấp đầu, “Thực xin lỗi sư huynh.”
Mông Giản không dám tùy ý đáp lời, chỉ ôm tay đứng ngay ngắn.
“Nếu không phải do con giảng bài loạn xạ thì chuyện này không liên quan tới con.” Cao An lấy kính trên bàn cầm lên, đặt trên sống mũi, nhìn tới Mông Giản lại chợt cười, “Con còn phải soạn bài, không phải sao? Về trước đi. Chú ý nghỉ ngơi.”
“Thầy —” Mông Giản vội vàng bước tới trước hai bước.
Cao An khẽ cười một tiếng, “Thế nào, con muốn thay sư đệ chịu phạt?”
Mông Giản dừng lại, chỉ cảm thấy trên người dồn tới cảm giác đau nhức ê ẩm. Những ký ức trước đây quay cuồng trong đầu óc, cứ thế chồng chéo lên nhau hiện ra. Một lúc sau, Mông Giản không khỏi thầm than nhẹ một tiếng trong lòng, rồi khom lưng nói, “Con về trước đây. Khi nào xong việc, con lại đến tìm thầy.”