Chương 2: Tứ hôn với Tống Trạc

Hoàng đế đẩy người trong lòng ra, đối mắt với với công chúa, trong lòng hơi sợ nữ nhi đến để khuyên răn mình, ánh mắt bất an rơi xuống chiếc lá đậu bạc dưới đất.

Diêu Trăn nương ánh mắt của ông nhìn xuống, hơi khựng lại rồi cúi người nhặt chiếc lá đậu bạc lên, cầm trong tay cân nhắc rồi ném nhẹ.

Chiếc lá rơi vào chính giữa trung tâm.

Hoàng đế không nhịn được khen ngợi: “Tuyệt kỹ!”

Tương tần đứng bên cạnh, thấy hành động của Diêu Trăn thì bỗng biến sắc đứng không vững, tóc mai đính cài ngọc kêu loạn lên.

Bà ta biết những lời mình vừa nói chắc chắn đã bị Dung Hoa Công chúa nghe thấy!

Nghe đồn công chúa Dung Hoa có tình cảm với Tống lang quân, hôm nay gặp được quả nhiên là vậy!

Nữ nhi của bà ta dù có ái mộ Tống Trạc thì sao có thể thắng được với đích công chúa luôn được bệ hạ yêu thương?

Quả nhiên sau khi ném xong chiếc lá đậu bạc, Diêu Trăn từ từ giương mắt lên, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên khuôn mặt của Tương tần rồi rời đi.

Nàng không hiểu tại sao vị nương nương được sủng ái này lại đột nhiên làm chuyện náo động như vậy, nhưng lễ nghi của công chúa không cho phép nàng tò mò quá nhiều, Diêu Trăn thu hồi ánh mắt.

Trong điện đang đốt địa long, lúc này đang cháy rực, dù cửa không đóng chặt, trong phòng vẫn nóng bức vô cùng.

Sau khi đối mắt với nàng, trán Tương tần cũng dần toát mồ hôi, không biết là do nóng hay vì nguyên nhân khác.

Diêu Trăn cũng thấy hơi nóng, liền cởi dây buộc áo choàng. Áo choàng trượt xuống, lộ ra cung trang đỏ rực thêu kim tơ bên trong, thắt lưng cùng màu ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tà váy đầy hoa mẫu đơn đang khoe sắc, khi nàng bước đi, ánh sáng vàng lung linh, từng bước đi như đang nở hoa.

Đi đến bên cạnh hoàng đế, Diêu Trăn mỉm cười hỏi: “Lúc nãy phụ hoàng mới nói gì với Tương nương nương vậy ạ?”

Nàng khẽ cười, giọng nói thanh lãnh bỗng mềm mại vài phần, thoáng mang theo chút dịu dàng thấm vào tận xương.

Hoàng đế cười: “Đánh cược với Tương tần thôi.”

“Cược gì vậy ạ?”

“Tương phi nói nếu nàng ném trúng trung tâm thì trẫm sẽ tứ hôn cho Tiểu Ngũ và trưởng tử Tống gia—”

Ông vừa nói đến đây, tổng quản Hoàng Môn bên cạnh bỗng ho dữ dội.

Ông liền ngừng lại, quay sang nhìn, khuôn mặt Hoàng Trung đỏ bừng, liên tục nháy mắt ra hiệu.

Hành động rõ ràng như vậy, tất nhiên Diêu Trăn đã nhận ra.

Nàng nâng mắt, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt của Tương tần nhìn về phía Hoàng Trung, nụ cười nhạt đi đôi chút: “Thật tiếc, Tương tần nương nương chưa ném trúng.”

Tương tần run giọng nói: “… Cần nhi vô phúc.”

Hoàng đế cười lớn hai tiếng: “Duyên phận thôi mà, phúc với vô phúc cái gì, Tương tần không ném trúng, Yểu Yểu ném đại cũng trúng, nói vậy…”

Hoàng Trung cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào, vội vàng nói: “Nói vậy Công chúa Dung Hoa và Tống tướng công rất có duyên phận!”

"Không sai." Hoàng đế nói, "Yểu Yểu, con nghĩ sao?"

Diêu Trăn đang ngồi yên tĩnh suy nghĩ, búi tóc của nàng bị mũ trùm làm hơi rối, tóc mai rủ xuống, có vài sợi dính vào gò má trắng như tuyết, làm giảm đi phần nào vẻ lạnh lùng không nhiễm khói lửa trần gian, thêm vào đó là nét đẹp dịu dàng.

Nghe vậy, nàng giương mắt nhìn họ, để lộ một phần cổ trắng đến chói mắt, nàng mơ hồ đáp lại.

Gió cuốn lớp tuyết mỏng mềm trên mặt đất lên, hạt tuyết bay vào bên trong cửa, trước điện phủ trắng xóa, cung nữ liền đóng cửa lại.

Trên thảm nhung trước cửa dính vài hạt tuyết, địa long đang cháy mạnh, rất nhanh đã làm tuyết tan thành những giọt nước long lanh.

Trong điện lại trở nên náo nhiệt, hoàng đế sai người lau sạch đường viền trắng trên gạch, vẽ lại một thành trì lớn hơn.

Cung nữ đi qua đi lại, giẫm lên thảm nhung, giọt nước bắn lên, có vài giọt kết lại thành vệt nước, có vài giọt bắn ra xa.

Diêu Trăn ngây người nhìn những giọt nước đó, bất chợt nghe thấy hoàng đế gọi: "Yểu Yểu."

Nàng nâng mắt lên.

Hoàng đế đang nghịch chiếc lá đậu bạc: "Vừa rồi con đã ném trúng hồng tâm, trẫm đã hứa ai ném trúng sẽ tứ hôn cho trưởng tử Tống gia, con thấy sao?”

Tứ hôn với Tống Trạc.