Chương 3.2: Giờ chết

Lúc này, Tạ Tinh Lan hỏi Thôi Tấn và Lâm thị: "Xin hỏi Bá gia và phu nhân, trong những nam tử đến đây hôm nay, có ai lúc trước có quan hệ tốt với Thôi cô nương, hoặc là từng có tình cảm không?"

Thôi Tấn vừa nghe lời này chưa phản ứng kịp, Lâm thị đã tức giận nói: "Tạ Tinh Lan, nữ nhi của ta chết thảm, ngươi còn muốn bôi nhọ danh dự của nó à? Nó đã sớm định ra hôn sự với thế tử phủ Hoài Nam quận vương, sao lại có quan hệ với nam tử khác được?"

Ánh mắt Lâm thị trở nên hung hăng, vì nói ngay trước mặt ba người Tần Anh, bà càng oán hận Tạ Tinh Lan hơn, dường như cảm thấy hắn cố ý làm bọn họ khó xử.

Tạ Tinh Lan không hề tức giận: "Án mạng thế gia chỉ vì mấy việc, gϊếŧ vì tiền tài, báo thù, tình cảm hoặc là đánh nhau bằng binh khí hoặc bất trắc. Có thể loại bỏ việc đánh nhau hoặc bất trắc, mà tối nay người đi dạo trong hoa viên không phú cũng quý, lại có quan hệ thân thiết với Thôi cô nương. Gϊếŧ vì tiền tài càng không phải, vậy chỉ có thể vì tình cảm và báo thù có khả năng nhất. Vừa rồi Bá gia còn nói, tính cách Thôi cô nương vô cùng tốt, chưa từng kết thù với ai cả."

Tần Anh ở bên cạnh nghe vậy nhíu mày, Tạ Tinh Lan không hổ đã được từng trải trong Kim Ngô Vệ nhiều năm, ít nhất chuyên nghiệp hơn hẳn Triệu Liêm. Mà mục đích của hắn ra sao dường như cũng không quan trọng, Long Dực Vệ có thể phá án chính là Long Dực Vệ tốt.

"Không thể nào như vậy!" Lâm thị khẽ quát một câu, lại nhìn gương mặt trắng bệch của Thôi Uyển: "Nữ nhi của ta vô cùng tuân thủ lễ giáo, sao lại có tình cảm với nam tử khác được? Hay là báo thù? Mặc dù Uyển Nhi không kết thù với ai, nhưng có thể có người thầm ghen tỵ với nó..."

Thôi Tấn cũng nói: "Đúng vậy, Uyển Nhi không thể nào như thế, nó và thế tử Hoài Nam quận vương đính hôn nhiều năm, sao có thể gây ra chuyện mất thanh danh vậy được?"

"Hôn sự với phủ Hoài Nam quận vương được định ra khi nào? Bản thân Chính Thôi Uyển thích hôn sự này không?"

"Định ra vào năm năm trước." Thôi Tấn nghĩ đến chuyện này vẫn không kìm được thổn thức: "Ta và Hoài Nam quận vương là bạn cũ, đây là hôn sự cực tốt, chính Uyển Nhi cũng vui lòng."

Tạ Tinh Lan nhìn về phía Lâm thị: "Đã định ra vào năm năm trước, vì sao năm nay mới thành thân? Mặc dù nữ tử Đại Chu thành thân lúc mười chín tuổi không tính là quá muộn, nhưng khi đã đính ước thì nhiều nhất sẽ thành thân trước mười tám tuổi."

Lâm thị nắm tay Thôi Uyển rơi nước mắt, dường như định mãi nắm tay nàng như thế. Thôi Tấn thấy bà ấy không nói gì, than thở nói: "Vì Uyển Nhi bị bệnh, vừa định hôn sự không lâu đã bị bệnh. Sau đó, mẫu thân nó đưa nó đi núi Tam Thanh thắp hương, đi nửa năm mới trở về. Đạo trưởng núi Tam Thanh tính ra nói trước mười chín tuổi nó không thể thành thân được."

Tạ Tinh Lan hỏi: "Bệnh gì thế?"

"Là bệnh hen suyễn, mấy năm trước bệnh nặng, mẫu thân của nó muốn giữ nó thêm mấy năm. Phủ quận vương cũng thấu tình đạt lý, đúng lúc thế tử quận vương muốn thi lấy công danh nên cũng không vội. Vì thế định hôn sự vào năm nay, nhưng ai ngờ..."

Tần Anh ở bên cạnh nghe vậy hơi bất ngờ, nàng nhớ rõ trong buổi tiệc ban ngày, Thôi Uyển từng ăn cay. Hơn nữa, mấy năm nay gặp mặt ngâm thơ chưa từng thấy nàng ấy phát bệnh. Lúc nàng đang suy nghĩ, Tạ Tinh Lan đã hỏi câu hỏi nàng muốn nói: "Bây giờ bệnh của nàng ấy thế nào?"

Thôi Tấn nói: "Chúng ta tìm thần y điều trị cho nó, bây giờ đã khỏe rồi."

Tạ Tinh Lan không nói gì, trong lòng Tần Anh lại hoài nghi. Ở thời hiện đại, bệnh hen suyễn vẫn chưa thể trị tận gốc, huống chi là thời cổ đại? Mà trong trí nhớ của nguyên chủ, mấy năm nay gặp mặt còn ít nhất cũng gần trăm lần, nhưng chưa từng thấy nàng ấy khò khè.

Tạ Tinh Lan lại phân phó nói: "Gọi thị tỳ của Thôi cô nương đến."

Bên cạnh Thôi Uyển có hai thị tỳ thân tín, một người tên Bích Vân, người còn lại tên Tử Quyên. Lúc hai người tới sương phòng, nhìn thấy thi thể Thôi Uyển chợt khóc nức nở, lau nước mắt.

Tạ Tinh Lan hỏi: "Các ngươi đi theo Thôi Uyển bao lâu rồi?"

"Bốn năm."

"Bốn năm."

Hai người gần như đồng thanh nói, trong lòng Tạ Tinh Lan bỗng cảm thấy khác lạ, lại hỏi Thôi Tấn: "Có thị tỳ đi theo Thôi cô nương từ nhỏ đến lớn không?"

Thôi Tấn lắc đầu: "Bốn năm trước, Uyển Nhi bệnh nặng, vào lúc đó hai nô tỳ cùng nhau lớn lên không hầu hạ chu đáo. Trong cơn tức giận, mẫu thân của nó đã bán hai người kia đi, sau đó chọn mua hai người này. Mấy năm này vẫn luôn đi theo Uyển Nhi."

Tạ Tinh Lan nhìn hai người: "Gần đây tiểu thư các ngươi có gì phiền não không? Hay là có cãi vã với ai?"

Bích Vân và Tử Quyên nhìn nhau, lắc đầu, Tử Quyên nức nở nói: "Bình thường tiểu thư của nô tỳ đối xử với mọi người vô cùng tốt, không cãi vã với ai cả. Mấy tháng nay tiểu thư đều đang đợi gả, không có gì phiền não cả."

Tạ Tinh Lan không hỏi thêm nữa, lúc này một Dực Vệ đến mời ba người Tần Anh đi ghi khẩu cung. Tần Anh không dây dưa, vội vàng cùng Lục Nhu Gia và Phó Linh đi vào Đông sương phòng của Triêu Mộ Các.

Tất cả câu hỏi như Tần Anh dự đoán, nàng trả lời trôi chảy, không bao lâu sau đã ghi chép xong khẩu cung. Đến khi ra khỏi Đông sương phòng, thấy Dực Vệ đưa tất cả ghi chép khẩu cung của mọi người cho Tạ Tinh Lan. Dưới ánh đuốc mờ ảo, hắn mặc quan bào vô cùng oai hùng, ánh mắt xem khẩu cung vô cùng tập trung. Song, trên gương mặt hắn lại có sát khí dày đặc không tan.

Nguyên chủ và Tạ Tinh Lan chưa từng gặp nhau, lúc này vắt hết óc cũng khó tìm được tin tức quan trọng liên quan đến Tạ Tinh Lan. Vào lúc nàng đang ngẩn người, bỗng nhiên có một bóng người mặc váy xanh đi trên đường đá tới đây!

"Huyện chủ..."

Người đến chính là thị tỳ Bạch Uyên, người cùng nhau lớn lên từ nhỏ với Tần Anh. Nàng đi đến từ ngoại viện, muốn đi đến Triêu Mộ Các lại bị Long Dực Vệ canh giữ bên ngoài ngăn cản, Tần Anh vội vàng đi ra ngoài.

Bởi vì thân phận nàng tôn quý nên Long Dực Vệ cũng không cản nàng. Song, khi thấy nàng ra ngoài nói chuyện với thị tỷ, vẫn có Dực Vệ chạy tới bẩm báo với Tạ Tinh Lan: "Đại nhân, huyện chủ Vân Dương đang nói chuyện với thị tỳ của nàng ấy, chúng tiểu nhân không dám cản."

Tạ Tinh Lan ngước mắt nhìn thoáng qua Tần Anh ở phía xa, hắn không nói gì, đến khi Dực Vệ kia rời đi, hắn mới hỏi người hầu cận: "Vân Dương huyện chủ này có phải người yêu Thôi Mộ Chi mà không có được không?"

Tạ Kiên đi theo Tạ Tinh Lan nhiều năm, nghe vậy gật đầu nói: "Chính là nàng, nàng vì Thôi Mộ Chi mà bày đủ trò. Thôi Mộ Chi thích vẽ tranh, nàng mời họa sĩ giỏi nhất Đại Chu dạy nàng vẽ tranh, Thôi Mộ Chi muốn thi khoa cử, nàng trà trộn và Quốc Tử Giám học văn chương. Thôi Mộ Chi thường đi Phán Xuân Lâu nghe hí kịch, nàng lại dùng thân phận huyện chủ bái đào kép làm thầy..."

Giọng điệu của Tạ Kiên có vẻ xem thường, Tạ Tinh Lan nghe vậy nhíu mày: "Không ngờ nàng cũng biết nghiệm thi."

Tạ Kiên bĩu môi: "Có lẽ vì Thôi Mộ Chi nên lén học đấy, mấy năm nay nàng ta làm không ít chuyện kỳ lạ. Bây giờ nếu bảo nàng ta làm thϊếp cho Thôi Mộ Chi, tiểu nhân cũng không thấy lạ. Dù sao Thôi Mộ Chi chỉ muốn cưới cô nương không duyên cớ kia, nhưng tên Thôi Mộ Chi không phải thứ tốt lành. Cô nương Lục gia kia vô cớ bị oan, vậy mà y không hề giúp đỡ."

Bỗng nhiên vẻ mặt của Tạ Tinh Lan trở nên âm trầm, Tạ Kiên tự biết mình nói nhiều, vội khép miệng lại. Lúc này, y nhìn thấy Tạ Tinh Lan tùy ý nhìn lướt qua Tần Anh, lại tiếp tục xem khẩu cung.

Y chần chờ nói: "Công tử không nghi ngờ Vân Dương huyện chủ à?"

Tạ Tinh Lan không ngẩng đầu lên mà nói: "Nghi nàng cũng vô dụng."

Tạ Kiên khó hiểu nhưng không dám hỏi lại, không bao lâu sau, Tạ Tinh Lan xem hết tất cả chứng cứ đã có, lại nói với Thôi Tấn cách đó không xa: "Làm phiền Bá gia dẫn đường đi đến đầm sen, nơi phát hiện thi thể Thôi cô nương."

Thôi Tấn đáp lời, vội dẫn Tạ Tinh Lan đi về hồ Ánh Nguyệt. Đến lúc này, Tạ Tinh Lan mới nhìn thoáng qua nơi Tần Anh đứng. Vị Vân Dương huyện chủ này khác với lời đồn hắn nghe được, nhưng đúng là hắn không cần nghi ngờ nàng.

Dù sao sau mười ngày nữa, chính là giờ chết của Vân Dương huyện chủ này.