Ôn Vinh chỉ nói một câu xong là dập máy.
Ngoài cửa sổ vẫn là mùa thu, nhưng Ôn Nhạc Thủy lại như đang ở mùa đông.
Từ trước đến nay dù cho Ôn Vinh có đối xử với cậu ta nhạt nhẽo như thế nào, thì cũng chưa từng nói một câu nặng lời, bọn họ tốt xấu cũng có tình cảm anh em mười mấy năm, vì sao Ôn Vinh lại coi nhẹ như thế?
Ôn Nhạc Thủy khóc lóc đi tìm Tề Quân Hạo, bây giờ chỗ dựa mà cậu ta có thể nghĩ đến chỉ có một mình Tề Quân Hạo mà thôi. Nếu như không phải vì Tề Quân Hạo xứng hơn, cậu ta làm sao lại vội vàng muốn nhận được giải thưởng cúp Phong Hoa như thế, thậm chí không tiếc mà hãm hại Ôn Trà chứ?
"Không sao đâu Tiểu Thủy, đừng lo lắng, bây giờ đi tìm Tiết My xin lỗi, bà ta sẽ tha thứ cho cậu thôi. Chỉ cần bà ta buông tay, Ôn Vinh cũng sẽ nghe lời bà ta." Giọng nói của Tề Quân Hạo đã cho cậu ta một liều thuốc an thần.
Tiết My mềm lòng, không chịu nổi nước mắt của người khác, cứ đổ hết sai lầm lên đầu người đại diện, vậy thì cậu ta chắc chắn có thể bình an vượt qua mối nguy lần này.
Ôn Nhạc Thủy nhanh chóng chạy về nhà họ Ôn.
Mưa mùa thu rả rích, cơn mưa nhỏ lúc vừa ra khỏi cửa dần dần kéo màn mưa lớn, khi Ôn Nhạc Thủy bước xuống xe cắn răng một cái, từ chối chiếc ô tài xế đưa cho cậu ta mà vọt vào màn mưa.
Nếu đã giả bộ đáng thương thì phải tàn nhẫn với chính mình một chút.
Cơn mưa nặng hạt đập vào da gây đau, cả người Ôn Nhạc Thủy đều ẩm ướt nước chảy tõng tõng, tóc dính sát vào da đầu, khuôn mặt giống như quỷ, người ban đầu chỉ dựa vào khí chất và cách ăn mặc để giành chiến thắng vô cùng chật vật, làm sao còn có dáng vẻ xinh đẹp ngày thường.
Cậu ta đứng ở trước cửa phòng Tiết My, gõ cửa: "Mẹ, mẹ hãy nghe con nói có được không. Con không có cố ý, chuyện Tiểu Trà bị người khác nói xấu trong lòng con cũng rất lo lắng, nhưng con không nghĩ tới người đại diện của con lại thuê thủy quân để nói xấu Tiểu Trà, con đã ngăn hành động của anh ta lại rồi. Mẹ con sai rồi, tha thứ cho con được không?"
Cửa sổ cuối hành lang không đóng, gió xuyên qua cửa thổi vào khiến cậu ta rùng mình một cái, cả người Ôn Nhạc Thủy run lên: "Mẹ, con lạnh quá, mẹ có thể cho con vào rồi nghe con giải thích không..."
Trong ánh sáng mờ mờ, những gì vυ" Vương nhìn thấy khi lên lầu chính là cảnh tượng ma quái với một người mặc quần áo màu trắng quần áo ẩm ướt đến nỗi nước chảy tõng tõng đứng ở trước của phòng Tiết My yếu ớt gọi "Mẹ mẹ".
Vυ" Vương, người kế thừa chủ nghĩa xã hội làm sao có thể chịu được kí©h thí©ɧ này, bà ta vừa hô lớn "Ma chết yểu! Có thủy quái!", vừa dũng cảm mà ném cây lau nhà trong tay về phía con quỷ kia.
Ôn Nhạc Thủy vừa vặn bị ném trúng, váng đầu hoa mắt, phát ra giọng nói sắc bén nhất và lớn nhất cuộc đời: "Là tôi!"
Vυ" Vương vẫn giữ nguyên tư thế giơ cây lau nhà lên cao, sững sờ tại chỗ: "Làm sao lại là cậu?"
Bà ta ngay lập tức xin lỗi: "Thật xin lỗi.”
Nhưng bà ta lập tức che ngực, tát vào miệng rồi không ngừng lẩm bẩm: "Ban ngày ban mặt ở đây diễn trò cho ai xem chứ, bà chủ cũng không có ở trong phòng."
Ôn Nhạc Thủy ngay lập tức để lộ ra biểu cảm không thể tin được, run giọng hỏi: "Mẹ đi đâu rồi?"
Vυ" Vương đáp lại: "Tâm trạng cậu chủ Tiểu Trà không tốt, cậu lớn dẫn cậu ấy với bà chủ đi ra ngoài giải sầu rồi."
Đầu bị ngâm nước mưa của Ôn Nhạc Thủy sinh ra một trận đau đớn, cảm thấy xấu hổ nhắm mắt lại rồi thẳng tắp ngất đi.
Ôn Trà bị Ôn Vinh mạnh mẽ kéo đến biệt thự suối nước nóng ở bên cạnh thành phố C thả lỏng.
Thực ra Ôn Trà muốn nói tâm trạng mình rất tốt, nhưng nhìn thấy sắc mặt đen như đáy nồi và tâm trạng vô cùng không tốt đến nỗi sắp nổi điên của Ôn Vinh, thì cậu yên lặng ngậm miệng.
Tiết My cũng cau mày trầm tư, cũng may dọc đường Ôn Trà dỗ ngon dỗ ngọt, kéo tâm trạng tốt về cho bà ta.
Kết quả là bên phía nhà họ Ôn gọi điện tới, nói Ôn Nhạc Thủy té xỉu.
Sắc mặt Tiết My ngưng trệ trong giây lát, muốn nói ra lời nói nặng nề rằng không cần lo cho Ôn Nhạc Thủy, nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng, đôi tay được bảo dưỡng cẩn thận hơi run lên bởi vì vật lộn và rối rắm.
Cũng may Ôn Trà săn sóc mà cầm lấy tay bà ta, nói với Ôn Vinh ở phía trước: "Anh, chúng ta đến bệnh viện đi."
Vẻ mặt Ôn Vinh thật vất vả mới dịu đi lại lần nữa tối sầm vài phần, nhưng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tiết My, trầm mặc mà vòng tay lái về đường cũ.
Vυ" Vương đứng canh ở trước bệnh viện chờ bọn họ đến, dường như bị dọa sợ, chạy nhanh tới giải thích: "Cô chủ, tôi không có cố ý, tôi cho rằng cậu ta là quỷ? Ôi, tiền thuốc men để tôi bồi thường đi, chờ cậu ta tỉnh dậy tôi phải đi xin lỗi."
Vυ" Vương là người của nhà họ Tiết, sau khi Tiết My gả đến nhà họ Ôn mới đổi cách xưng hô thành "bà chủ" bây giờ sốt ruột quá nên xưng hô như lúc trước.
Ôn Vinh cười lạnh một tiếng: "Vυ" Vương, chính cậu ta có tật giật mình, không liên quan đến chuyện của vυ", vυ" không cần sợ."
Tiết My không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, khẽ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của vυ" Vương tỏ ý mình không có trách móc bà ta, đi đến trước cửa phòng bệnh Ôn Nhạc Thủy, vẻ mặt phức tạp.
Khi đẩy cửa ra, Ôn Nhạc Thủy đã tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Tiết My ánh mắt rời rạc dần dần tụ lại.
Tiết My hỏi: "Nhạc Thủy, vì sao con lại làm như vậy?"
Sau khi Duẫn Vũ công khai video làm sáng tỏ, cuộc điều tra của Ôn Vinh cuối cùng cũng có tiến triển, đoàn đội quan hệ công chúng phát hiện ra thủy quân trên Internet dẫn đầu đến bạo lực mạng Ôn Trà, vậy mà được ghi dưới danh nghĩa người đại diện của Ôn Nhạc Thủy.
Có trời mới biết khi Tiết My biết được tin tức này có bao nhiêu đau khổ, bà ta tự nhận mình xử lý công việc công bằng, Ôn Trà vừa mới trở về nên khó tránh khỏi việc bà ta quan tâm nhiều hơn, nhưng vẫn luôn luôn hỏi thăm ý kiến của Ôn Nhạc Thủy, không nghĩ tới Ôn Nhạc Thủy vậy mà lại ngấm ngầm làm ra loại chuyện này! Có lẽ giải thích rằng hành động của người đại diện không liên quan gì đến Ôn Nhạc Thủy, nhưng Ôn Nhạc Thủy cậu ta thực sự trong sạch như vậy sao?
Ôn Nhạc Thủy không nói một từ, cứ thút thít mãi, khóc đến nỗi không thở nổi, mới yếu ớt nói một câu: "Mẹ, thật xin lỗi."
Cả người cậu ta mặc đồng phục bệnh viện, môi nứt nẻ, ánh mắt ảm đạm, bàn tay không có chút sức lực mong ngóng bắt lấy góc áo của bà ta mà vẫy vẫy ở giữa không trung, cuối cùng giống như vì sợ hãi sẽ bị từ chối mà thu về, dây hồng trên cổ tay chợt lóe lên.
Tiết My bỗng nhiên nhịn không được mà rơi nước mắt. Cái sợi dây hồng kia là khi Ôn Nhạc Thủy còn bé bà ta đã vì cậu ta mà xin về. Khi đó cậu ta đã từng ngã bệnh mà nằm viện mấy ngày, bà ta gấp đến nỗi môi nổi bọt nước, tự mình đến chùa xin về một sợi dây hồng để phù hộ bình an cho cậu ta.
Bà ta không rõ, một đứa bé khi còn bé nhỏ như vậy mềm yếu như vậy vì sao lại biến thành dáng vẻ mưu mô giở trò sau lưng người khác như bây giờ.
"Không được có lần sau nữa." Tiết My cuối cùng cũng nói, khi bà ta nói lời này thì không dám nhìn về phía Ôn Trà, bởi vì người bị hại là Ôn Trà, bà ta lại dễ dàng tha lỗi, nhưng mà tình cảm nhiều năm làm sao có thể thoáng cái vứt đi...
Ôn Trà xem xong vở kịch đau khổ hoàn hảo do Ôn Nhạc Thủy đạo diễn, trong lòng không khỏi cảm thán:
Sự vật quả nhiên là không ngừng phát triển, không sợ bạch liên hoa sẽ biến thành hắc liên hoa sao.1
Nhưng mà cũng rất thú vị, tránh cho việc cậu tấn công buộc đầu hàng lại không có tính khiêu chiến.
Cậu lấy chiếc khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tiết My, khe khẽ ôm lấy vai của bà ta, chậm rãi thong thà mà giả vờ ngây thơ nói với Ôn Nhạc Thủy: "Tuy rằng tôi rất tức giận, nhưng tôi không muốn để mẹ khó xử, chúng ta giữ hòa bình."
Bây giờ Ôn Nhạc Thủy rất ghét việc nghe thấy giọng nói giống như đường mật của Ôn Trà, đối với cậu ta mà nói chính là thuốc độc khắc cốt ghi xương, cậu ta nghiến răng nói một câu: "Được."
Ôn Trà ôm Tiết My đi ra khỏi phòng bệnh, đặt bà ta xuống ghế dài ngoài hành lang, ngồi xổm ở trước mặt bà ta và ngẩng đầu lên, không quan tâm hình tượng mà nhăn mặt nhìn bà ta: "Mẹ, đừng khóc nữa, vài ngày nữa là sinh nhật của con, phiền mẹ hãy xốc lại tinh thần thật tốt để chuẩn bị tiệc sinh nhật có được hay không?"
Tiết My làm sao mà không biết Ôn Trà đang giúp bà ta bớt buồn, bà ta nắm chặt khăn tay, gật đầu thật mạnh, nín khóc mỉm cười.
Sinh nhật của Ôn Trà vào đầu tháng mười hai, ra đời cùng với trận tuyết đầu mùa.
Nhà họ Ôn đã dùng sức lực rất lớn để phát thiệp mời, bố trí hội trường, ngay cả Ôn Hưng Thịnh, người tinh anh từng trải trong gia tộc, cũng thật sự bị Tiết My chỉ huy xoay mòng mòng. Nhưng mà sinh nhật đầu tiên sau khi Ôn Trà trở về còn náo nhiệt hơn Tiết My mong đợi, mà ý đồ của Ôn Hưng Thịnh dùng chân cũng có thể nghĩ ra được, chẳng qua là lo lắng cục cưng Ôn Nhạc Thủy của ông ta bị so sánh, dù sao bọn họ sinh ra cùng một ngày, muốn tổ chức tiệc cùng nhau.
Ở một khía cạnh nào đó, Ôn Hưng Thịnh cũng coi như là một người bố tốt.
Đối với Ôn Trà mà nói, cái ngày sinh nhật cũng không có gì khác biệt, cũng không có khác nhau chỗ nào.
Kiếp trước cậu không biết đã trải qua biết bao cái sinh nhật vung tiền như nước, hình thức gì mà chưa từng thấy qua, nhưng mọi người luôn có chút cảm giác lễ nghi, đây còn là sinh nhật đầu tiên khi cậu vừa vào thế giới mới, tình cảm nguyên chủ lại có chút khác biệt.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Ôn Trà đặc biệt làm một vài cái thiệp mời gửi cho Ôn Vinh, Tiết My, người nhà họ Tiết, còn có đám bạn chỉ biết chơi bời Trịnh Minh Trung.
Ôn Vinh nhận được thiệp mời thì choáng váng trong giây lát, chậm rãi nở một nụ cười nhẹ, sau khi mở ra xem xong thì xếp lại gọn gàng rồi bỏ vào trong ngăn kéo: "Em đúng là thông minh."
Ngay cả Ôn Vinh luôn luôn lạnh lùng cũng bị thiệp mời này làm cho xúc động, càng khỏi phải nói đến Tiết My, người trời sinh đã theo chủ nghĩa lãng mạn, sau khi nhận được thiệp mời thì nước mắt lưng tròng, ôm chặt rồi hôn Ôn Trà một cái.
Nhưng có một người đàn ông bất di bất dịch.
Ôn Trà nhận được điện thoại của Tề Tu Trúc, giọng nói có phần khàn khàn trầm thấp dễ nghe của người đàn ông, lộ ra sự mệt mỏi cùng cực, giống như lông chim quét qua lỗ tai, khơi gợi ngứa ngáy trong lòng. Giọng nói của anh lạnh hơn, có thể liên tưởng đến tuyết ở hồ nước trong suốt.
"Thật ngại, tôi không thể tới dự rồi."
Ôn Trà chống tay ngồi lên trên chiếc cửa sổ lồi, bức màn màu xanh đậm mềm mại, cậu thuận tay sờ sờ xúc cảm ấm áp, thì thầm:
"Chú đáng kính, chia sẻ tin tức mới, sinh nhật của anh chàng đẹp trai. Để chúc tôi sinh nhật vui vẻ, nhân đây mời người đến buổi tiệc sinh nhật để giúp tôi cầu nguyện."
Sau khi đọc xong cậu đổi thành giọng điệu nói chuyện bình thường, giả vờ khóc: "Chú, là thiệp mời của tôi không đủ chân thành sao? Chú không đến thì sinh nhật của tôi cũng không còn ý nghĩa nữa."
Tề Tu Trúc đã dần quen với những lời nói thân mật quá đáng của Ôn Trà, âm thanh nền ầm ĩ ở đầu dây bên kia, tiếng bước chân đi tới đi lui, Ôn Trà còn nghe thấy được tiếng gõ bàn phím. Người bên kia dường như bước nhanh đến chỗ yên tĩnh, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng hít thở mềm mỏng.
Có thể khiến cho Tề Tu Trúc bận rộn, e rằng không phải là một vấn đề nhỏ, Ôn Trà khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Được rồi, miễn cưỡng tha thứ cho chú đấy."
Cậu hỏi thăm nói: "Ai vậy, có bản lĩnh lớn đến mức có thể khiến chú bận bịu như vậy?"
Nhưng mà sau khi nói xong, cậu nhớ tới tình huống lần trước khi Tề Tu Trúc nghi ngờ cậu có ý đồ xấu, lập tức lạnh lùng nói: "Quên đi, tôi không hỏi nữa, chú cũng đừng trả lời, tránh cho chú lại đề phòng tôi."
Tề Tu Trúc cũng nhớ tới phòng bị mà anh từng làm với Ôn Trà, trầm mặc một lát rồi nói: "Không có."
Ôn Trà cũng không lùi bước: "Phải không? Trước kia chú cũng ghi thù rồi, cảm thấy tôi không tốt cảm thấy tôi không bình thường, bây giờ làm sao mà đột nhiên thay đổi thái độ vậy, thương hại tôi sao?"
Tề Tu Trúc thay đổi thái độ với cậu, bắt đầu là từ lần Ôn Trà bị toàn bộ cư dân mạng mắng mỏ, trong lòng nảy sinh sự thương hại và áy náy.
Ở nơi anh không nhìn thấy, Ôn Trà đã cười đến mức giống như một con hồ ly nhỏ ăn trộm được thịt.
Trong sách đã từng nói vậy, tuy rằng Tề Tu Trúc lạnh lùng lãnh đạm, nhưng thật sự không hề tệ bạc với người nhà mình. Có mấy lần Tiết My vì Ôn Nhạc Thủy mà đến nhờ anh, anh đều không chút do dự mà giúp đỡ.
"Sao cũng được, tôi cúp máy đây." Ôn Trà kiêu căng có lệ nói một câu, nhấn phím ngắt cuộc gọi, bổ nhào trên chiếc giường ấm áp được phủ một tấm lông nhung mềm.
Thật tuyệt khi một anh chàng đẹp trai nhẹ nhàng nói chuyện với mình, toàn thân đều có thể sướиɠ đến mức cả người như bốc hơi nước.
Tề Tu Trúc không thể tới cũng không thành vấn đề, Ôn Trà rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Cơn nghiện phối đồ của Tiết My lại lần nữa xuất hiện, làm sao có thể không động tay động chân với con búp bê được bày sẵn ở nhà, ngày nào Ôn Trà cũng phải lang bạt ở các cửa hàng lớn bán đồ xa xỉ và cửa hàng bán đồ theo yêu cầu, tới trước ngày sinh nhật một ngày mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vì vậy cũng dẫn đến việc vào ngày sinh nhật của cậu, cả người đều uể oải, từ đầu đến cuối đều ngồi ở trên ghế mà không hề đứng dậy.
Ôn Vinh đứng ở bên cạnh cậu, hỏi: "Có muốn đi làm quen người khác với anh một chút hay không?"
Ôn Trà ngâm giọng thật dài: "Không đâu, anh, em mệt lắm."
Cậu cũng lười nhớ hết những đối tác làm ăn của nhà họ Ôn, tiên nam chỉ cần phụ trách việc hưởng thụ là được rồi.
Ôn Vinh cũng để mặc cậu, anh ta liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Ôn Hưng Thịnh dắt Ôn Nhạc Thủy đi tán loạn để mở rộng mối quan hệ rải đường cho cậu ta, tâm trạng lạnh lùng: "Vốn muốn để cho nhiều người biết em hơn, nhưng mà..."
Nhưng mà hiện tại xem ra, dường như cũng không cần thiết.
Hơn phân nửa người ở hội trường, đều lặng lẽ hướng mắt về phía Ôn Trà đang ngồi, khi nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Ôn Vinh thì lo sợ mà quay đi, sau đó sắc đẹp làm mờ tâm trí, dũng cảm mà quay lại nhìn vài lần.
Bản thân Ôn Trà chính là sự tồn tại cực kỳ chói mắt, lại không nói đến bộ đồ tây do Tiết My trăm cay nghìn đắng vì cậu mà định chế ra, khắp nơi đều là chi tiết nhỏ, đai lưng ôm lấy vòng eo nhỏ, cổ tay áo cổ áo cắt may vừa người không quá chặt cũng không quá rộng, lộ ra làn ra trắng như ngọc, ngọn đèn lưu ly chiếu xuống tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
"Tôi đã nghe Trịnh Minh Trung nói dáng vẻ của cái cậu ấm thật nhà họ Ôn kia rất đẹp, tôi còn cho rằng cậu ta thổi phồng ấy chứ."
"Người này mà là cậu ấm chỗ nào chứ, rõ ràng là hoàng tử Disney đang lẩn trốn."
"Cậu trả phí bản quyền cho Disney chưa? Này rõ ràng là người trong lòng của tôi!"
Một đám người quần là áo lượt tụ lại thì thầm to nhỏ với nhau, chỉ dám nói mồm như vậy, chứ không dám tiến lên, đùn đẩy nhau để người khác làm chim đầu đàn, điển hình cho đạo hữu chết nhưng bần đạo không chết.
"Nào, đi xin phương thức liên lạc đi."
"Ôn Vinh ở đó như thần giữ cửa, ai dám chứ?"
"Cậu nói xem tôi đi lên trực tiếp gọi Ôn Vinh là anh cả, tôi có chết không?"
"Không chỉ chết, mà còn có thể chết một cách khó coi."
Mọi người ngay lập tức thổn thức một hồi, cái khác không nói, Ôn Vinh vẫn rất có lực uy hϊếp, đặc biệt có thể để lại bóng ma cho bọn họ, rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể chọn tiếp tục sự nghiệp rình coi trong bóng tối của bọn họ.
Có một sự thật không thể diễn tả được trong đám cưới của những nhà giàu có, ngoại trừ một số cậu ấm theo đuổi tình yêu rồi trình diễn vở kịch tình yêu của hoàng tử với cô bé lọ lem ra, thì hầu hết những người còn lại đều liên thủ mạnh mẽ dưới sự giới thiệu của bố mẹ, sau khi cưới đều chơi đùa.
Bên cạnh có nhiều đối tượng đến tuổi kết hôn như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ chú ý nhiều hơn một chút. Sau khi Ôn Trà lấy tư cách là cậu ấm thật quay về nhà họ Ôn, vừa có sắc vừa có tài, bọn họ đương nhiên sẽ chú ý nhiều hơn một chút.
"Này, mấy người có biết chuyện mấy ngày hôm trước Ôn Trà kia bị vu khống bạo lực học đường rồi lại được minh oan không?" Một học sinh nam đột nhiên nhắc tới tin đồn này.
Mọi người ngay lập tức mở công tắc nói:
"Biết chứ, vợ của tôi bị người ta dẫn đi, muốn tôi nói, là một người nào đó trong đám tuyển thủ tham gia thi đấu đã giở trò quỷ."
"Không phải nói là người đại diện của cậu ấm giả kia tham gia vào sao?" Ánh mắt mờ ám của một người khác liếc nhìn Ôn Nhạc Thủy đang cầm ly rượu đỏ, cả người mặc âu phục trắng, mỉm cười dịu dàng đứng bên cạnh Ôn Hưng Thịnh chuyện trò với mọi người.
Trịnh Minh Trung bỗng nhiên xuất hiện, đương nhiên gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ, ôm vai hai anh trai rồi nói với một người ở gần anh ta nhất: "Nói người đại diện của Ôn Nhạc Thủy giở trò quỷ thì nhất định là anh ta à? Tôi cũng không tin bản thân cậu ta vô tội như vậy."
Bây giờ Trịnh Minh Trung là thành viên trung thành bên phe cánh Ôn Trà, dù thế nào cũng không thể nhìn Ôn Nhạc Thủy vừa mắt nổi.
"Ôi." Học sinh nam giả vờ bí ẩn mà lắc đầu: "Quan trọng là công chúng tin."
Công ty chủ quản của Ôn Nhạc Thủy đã trực tiếp lướt qua người đại diện Lý Cường mà ra thông báo cho thôi việc, tuyên bố người đại diện phạm phải sai lầm cơ bản không thể tha thứ được, xóa bỏ toàn bộ hợp đồng với anh ta. Đồng thời, tất cả những việc thuê thủy quân để chống lại các ngôi sao khác của Lý Cường đều bị phơi bày trên mạng, hoàn toàn chọc giận đến người hâm mộ các nhà, bây giờ anh ta giống như chuột chạy qua đường người người hô đánh.
Trịnh Minh Trung cũng hiểu rõ đạo lý này, thở dài một hơi: "Chính nghĩa không nhận được biểu dương, không có ý nghĩa."
"Được rồi được rồi, ngày sinh nhật người ta, cậu vui mừng chút đi." Học sinh nam buồn cười mà dùng khửu tay khẽ đυ.ng vào bụng của Trịnh Minh Trung, để anh ta quản lý lại biểu cảm của mình.
Trịnh Minh Trung ngẫm lại cảm thấy anh ta nói đúng, hơn nữa khi nhìn về phía Ôn Trà, Ôn Trà đứng ở dưới ngọn đèn, sáng ngời lại trong sáng, còn động lòng người hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ.
Em trai Ôn Trà của anh ta lợi hại như vậy, sớm muộn gì cũng có thể cho những người đó biết tay.
Sau khi tiếp đón một lượng lớn người đến chúc mừng, Tiết Thanh Châu dẫn một người đến bên cạnh Ôn Trà và Ôn Vinh: "Tiểu Trà, sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn anh họ." Ôn Trà trả lời, hỏi ngược lại: "Cô ấy là ai?"
Người bên cạnh Tiết Thanh Châu - Trần Thi Thi vội vàng chào hỏi: "Tiểu Trà sinh nhật vui vẻ, cậu còn nhớ tôi không? Lần trước tôi đến nhà họ Tiết với Nhạc Thủy, chúng ta đã từng gặp nhau đó."
Ôn Trà không chút hào hứng nào mà "À" một tiếng.
"Tiểu Trà." Tiết My đúng lúc đi tới, bà ta mặc một chiếc váy dạ hội, mặt mày rạng rõ, thời tiết hôm nay rất đẹp, nên tâm trạng của bà ra cũng vui vẻ như vậy, trạng thái khá hơn hẳn: "Lên cắt bánh ga tô với mẹ."
Ôn Trà vươn tay: "Cô nương xinh đẹp này có thể dắt tôi được không?"
Tiết My cười đáp lại: "Đương nhiên là được rồi."
Ở giữa sân khấu chính đặt một chiếc bánh ga tô mười tầng lớn, thủy tinh và kim cương tạo thành một con thiên nga trang trí rực rỡ. Phông tường phía sau cắm đầy hoa hồng, hoa bách hợp, hoa chuông và các loại hoa khác, vô cùng mơ mộng.
Lúc trước Ôn Nhạc Thủy bị thương nặng dường như đã bình phục lại, không biết là do tình yêu hay là tình thương sâu sắc của bố làm dịu, dù sao lại lần nữa kiên cường mà treo lên nụ cười như đóa hoa nhỏ đặc trưng của cậu ta. Dựa vào kinh nghiệm trà trộn trong đám tiệc nhiều năm của Ôn Trà, cách ăn mặc hôm nay của Ôn Nhạc Thủy chắc chắn là đã tốn rất nhiều công sức, trang phục từ đầu đến chân đều phù hợp với khí chất của cậu ta, trang điểm đơn giản, lại càng làm lộ ra vẻ thanh tú.
Buổi tiệc sinh nhật lần này được đề cập ở trong sách, đơn giản chỉ là nguyên chủ tối tăm nhếch nhác như thế nào, Ôn Nhạc Thủy lại càng chói mắt như thế, hai người tạo nên một sự tương phản rõ nét.
Nhưng điểm khác biệt chính là, giờ này khắc này, khi Ôn Trà vừa đứng lên trên sân khấu, trong lòng Ôn Nhạc Thủy lại dâng lên một cảm giác nguy cơ sâu sắc.
Giọng khách át giọng chủ.
Cậu ta nghĩ ra một câu như vậy.
Cho dù Ôn Hưng Thịnh khen ngợi thì làm sao, cho dù người xung quanh nịnh nọt cậu ta thì làm sao, Ôn Trà vừa xuất hiện, ánh mắt của những người đó sẽ không thể khống chế mà di chuyển.
Giống như Ôn Hưng Thịnh và cậu ta đang đứng ở giữa chỗ cắt bánh ga tô, không biến sắc dồn Ôn Trà sang một bên, Ôn Trà cũng không thèm để ý, đầu ngón tay út khẽ quẹt một chút bơ màu hồng nhạt rồi đặt lên môi nếm thử, nghiêng đầu chỉ để lộ ra non nửa sườn mặt, nhưng khóe mắt lại gợn sóng, nước xuân lăn tăn, thỏa mãn giống như một con mèo đáng yêu.
Cậu luôn luôn có một phong thái tùy tiện như vậy, biến cậu ta thành một chú hề khôi hài.
Nhưng Ôn Nhạc Thủy hiểu rõ, điều quan trọng nhất đối với cậu ta lúc này không phải là so đo mà luôn phải hạ mình.
Tiết My đã không còn thân thiết với cậu ta nữa, cậu ta không thể làm ra hành động không tốt nào nữa. Cũng may chuyện thuê thủy quân nói xấu Ôn Trà, dưới sự trợ giúp của Tề Quần Hạo, tất cả đều đổ lên người người đại diện Lý Cường, không ai có thể tra đến người cậu ta. Thủ đoạn của Tề Quân Hạo tàn nhẫn, nghe nói khiến Lý Cường bị phong sát khỏi ngành, chặt đứt tất cả các nguồn kinh tế, Ôn Nhạc Thủy thầm cảm động không thôi trước người tình tàn khốc nhưng lại yêu cậu ta sâu đậm.
"Thật vinh dự khi mọi người đồng ý đến dự buổi tiệc ngày hôm nay, chúc mừng sinh nhật của con trai tôi. Đầu tiên cảm ơn ông trời đã đưa Tiểu Trà quay về nhà họ Ôn, thứ hai cảm ơn Tiểu Thủy vì đã hiếu thảo với bố mẹ trong những năm vừa qua, chúng ta có thể có duyên mà có được hai người con ngoan, người làm bố mẹ vừa xúc động lại vừa vui mừng."
Cái khác không nói, khi Ôn Hưng Thịnh nói lời khách sáo rất giống với một con chó, chẳng qua là trong câu chữ vẫn cố gắng ra sức ủng hộ Ôn Nhạc Thủy, người có đầu óc suy nghĩ một chút sẽ hiểu được nhiều ẩn ý bên trong.
Tề Tu Trúc nghe thấy lời phát biểu của Ôn Hưng Thịnh truyền đến từ micro từ cửa vào hội trường, trong lòng nảy sinh sự trào phúng.
Trái tim con người quả nhiên đều lệch.
Quản lý ở rất xa nhìn thấy bóng dáng của anh, chạy chậm tới cung kính chào hỏi: "Anh Tề."
Anh ta hỏi: "Ngài đến tham gia buổi tiệc của nhà họ Ôn sao? Đã tổ chức được phân nửa rồi, tôi cho người dẫn ngài vào trong."
Anh ta tùy tiện tìm một nhân viên phục vụ tới, dặn dò nói: "Dẫn anh Tề đến sảnh Như Ý."
Nhân viên phục vụ cúi đầu, cả khuôn mặt đều giấu ở trong bóng tối, khúm núm nói: "Dạ."
Anh ta khom người một cái với Tề Tu Trúc, rồi dẫn đường phía trước.
Tề Tu Trúc đi ở phía sau anh ta, nhìn chằm chằm vào tấm lưng khom khom của anh ta, khẽ nhíu mày.
Nhân viên phục vụ vội vàng đẩy cửa sảnh Như Ý ra, liếc mắt một cái là nhìn thấy Ôn Trà và Ôn Nhạc Thủy rực rỡ đứng ở trên sân khấu. Trong mắt anh ta lóe lên sự phẫn uất và độc ác cùng sự điên cuồng liều lĩnh, nếu như Ôn Nhạc Thủy chú ý đến bên này, sẽ phát hiện ra đây là người đại diện bị cậu ta và Tề Quân Hạo coi là người chịu tội thay cản toàn bộ miệng lưỡi của mọi người.
Nhân viên phục vụ sờ vào túi áo, sự tồn tại của lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo đâm vào khiến anh ta rùng mình, cánh tay vì bị kí©h thí©ɧ mà nổi da gà.
Anh ta hít sâu một hơi, đi thẳng về phía sân khấu.