- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật
- Chương 25
Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật
Chương 25
Buổi trưa của Trung Quốc, là buổi sáng của nước Mỹ.
Adam là một đạo diễn phim nổi tiếng, nhận được lời mời từ ban tổ chức của cuộc thi nhϊếp ảnh cúp Phong Hoa của Trung Quốc, hy vọng anh ta có thể tham gia cuộc thi với tư cách là ban giám khảo. Trung Quốc có thị trường điện ảnh to lớn không thể xem thường, người nước ngoài đều tìm cách để tiến vào, mấy năm nay anh ta cũng bắt đầu sử dụng tài khoản của Trung Quốc, thỉnh thoảng lấy máy phiên dịch tương tác qua lại với cư dân mạng, hơn nữa đúng lúc anh ta có thời gian, nên đương nhiên và vui vẻ đồng ý.
Adam pha một ly Americano đá, mở trang web ra, đầu tiên là lướt qua trang bìa của tác phẩm.
Vỉ để trang bìa bắt mắt, các tác giả luôn chọn bức ảnh mang tính tiêu biểu nhất để lên, người có kinh nghiệm luôn có thể phán đoán ra được trình độ của tác giả thông qua bức ảnh này.
Adam lướt xem một vòng, phát hiện có năm sáu ảnh thu hút sự chú ý của anh ta nhất, còn tác phẩm mà anh ta thấy hứng thú nhất có ba tác phẩm.
Anh ta mở tác phẩm thứ nhất ra, đại khái là về câu chuyện của một cậu thiếu niên dũng cảm theo đuổi giấc mơ, liên quan đến mơ ước, tình thân và tình yêu, là một đề tài rất được yêu thích, nếu như phát triển câu chuyện ra, thậm chí có thể quay thành một bộ phim thương mại thành công. Hơn nữa đoạn phim còn phối nhạc vô cùng xuất sắc, tác phẩm này có thể quy một nửa công lao cho bài nhạc sinh động này.
Adam thoát ra, ghi nhớ tên của tác giả là “Wen Leshui”, sau đó lại mở đoạn phim của “Y Yu”.
Không giống như bộ trước đó, Adam vừa nhìn thấy hình ảnh đã phải cảm thán thành tiếng: “Woa, quê cha đất tổ của Trung Quốc.”
Rõ ràng là từ tầm nhìn của nông thôn mà bắt đầu, dùng cách diễn đạt mộc mạc thể hiện cuộc sống nghèo khổ của người dân, đất hoàng tổ huyên náo và sức sống không bao giờ dừng, khiến anh ta nghĩ đến ngòi bút của tác giả Trung Quốc đã nhận được giải Nobel Văn học, hơn nữa anh ta có thể cảm nhận được sự đồng cảm mãnh liệt của người tên “Y Yu” này.
Adam lặng lẽ thở phào một hơi, đánh dấu bộ này, chuẩn bị tiến cử trọng điểm, nhấp một ngụm cafe rồi tiếp tục bộ kế tiếp.
Trang bìa lấy bối cảnh là trong một căn phòng đen như mực, một tia sáng lọt vào rọi lên trên bàn, trên bàn đặt một trái táo đỏ tươi đã bị cắn một nửa và bị oxy hoá.
Adam cười nói: “Trái táo độc của công chúa Bạch Tuyết, để tôi xem xem coi có sức hút trí mạng gì với tôi.”
Anh ta ấn vào nút phát, ý cười từ từ bị đông lại, ánh mắt dần dần xuất thần. Anh ta cảm thấy cổ họng của mình như bị chặn lại, không thể nói thành lời. Cho đến khi đoạn phim kết thúc một lúc lâu, anh ta mới từ từ thốt ra một câu “Ông trời ơi”.
Adam đứng dậy, vô thức đi qua đi lại, cuối cùng lấy điện thoại ra đăng nhập vào tài khoản của một nền tảng xã hội Trung Quốc.
Điều kỳ lạ là, mức độ quan tâm của dân mạng trong nước đối với cuộc thi này cao hơn nhiều so với dự đoán của anh ta, trang chủ của anh ta có rất nhiều người đều đang chuyển tiếp những đoạn phim, anh ta phân biệt kỹ càng, có của “Wen Leshui”, cũng có của “Y Yu”, nhưng nhiều nhất vẫn là đoạn phim của cậu thiếu niên tên “Wen Cha”.
[Có ai đã xem hết list tác phẩm của cúp Phong Hoa chưa? Chưa thì mau đi xem đi, số 21 Ôn Trà! Mau xem đi!]
[Có ai có link không, lười quá.]
[Cảm ơn chủ blog đã đề cử, thật là chấn động quá mẹ ơi! Tuyệt quá đi!]
[Không hiểu nghệ thuật, nhưng tôi đã nhìn thấy nghệ thuật rồi!]
Khi phía ban tổ chức của cúp Phong Hoa lục tục đăng lên các đoạn phim của các tuyển thủ, đoạn phim của Ôn Trà bắt đầu lọt vào trong mắt của mọi người.
Một câu chuyện rất bình dị và mộc mạc:
Nhân vật chính lúc còn nhỏ sống ở nông thôn, bữa đói bữa no, cuộc sống rất khổ cực, sống chỉ vừa đủ. Đột nhiên có một ngày cậu được thông báo rằng bố mẹ hiện giờ không phải là bố mẹ ruột, và cậu được đón về gia đình giàu sang của mình. Bởi vì đến quá vội vàng, cậu không kịp thay quần áo, trong túi còn có một quả táo mà bà cụ hàng xóm bên cạnh lén lút nhét cho cậu.
Sau đó là những phân đoạn rực rỡ ngắn ngủi, ánh đèn neon màu sắc sặc sỡ trong quán bar, sự phóng túng trong khu đánh bạc và những tiếng thì thầm bàn luận xấu xa, sự bạo lực lạnh như có như không và nắm đấm bóng loáng là sự tồn tại cùng lúc trái ngược.
Tông màu đã xám lại còn u tối, góc nhìn của nhân vật chính dần dần thấp xuống, từ nhìn thẳng đến ngẩng lên nhìn, giống như con chuột trong cống rãnh, không còn sự lựa chọn nào mà phải đi về phía sa ngã.
Hôm mà cậu chết, tông màu trắng đen u buồn đến cùng cực, ánh nắng trong phòng chính là ánh nắng mặt trời, bên ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ. Nhân vật chính biết sinh mạng của mình đã đến lúc kết thúc, cậu run cầm cập rửa quả táo, cắn nửa miếng rồi để lên bàn.
Màu sắc duy nhất trong cả tác phẩm, quả táo bị oxy hoá rồi.
Giống như ban tổ chức đã nói, nghệ thuật là phải thể hiện ra cho mọi người xem, từ điểm này mà xét, tác phẩm này rất thành công, thành công trở thành chủ đề được thảo luận sôi nổi.
[Hu hu hu sao cậu ấy lại chết chứ, đoạn phim này làm tôi xem đến khó chịu quá đi mất, tôi biết cậu ấy làm không đúng, nhưng cũng không đến mức phải như vậy chứ.]
[Bị người nhà bạo lực lạnh, bị bạn bè lợi dụng, bị bạn học trong trường bạo lực, đã tuyệt vọng đến không cách nào sống tiếp nữa, haiz.]
[Thương xót cho sự bất hạnh của cậu ấy, lại tức giận vì cậu ấy không biết đấu tranh. Nhân vật chính có một vài hành vi đúng là rất ngu ngốc, nhưng tôi cũng là một người có tính cách tự ti như vậy, tôi có thể hiểu sự lựa chọn của cậu ấy.]
[Đây là tác phẩm chấn động nhất mà tôi xem trong năm nay, cảm ơn sự thể hiện của tác giả, ps diễn xuất của anh trai đẹp trai.]
[Anh trai này rốt cuộc là ai vậy! Cậu ấy thật là đẹp quá! Mắt, sóng mũi, môi, cổ tay, ngón tay, mắt cá! Ông trời ôi mỗi một bộ phận đều rất hoàn hảo, nhưng chỉ là không lộ ra mặt, tức chết tôi rồi!]
[Tác phẩm này có thể thành công, tác dụng của diễn viên như dệt hoa trên gấm, tạo thành hiệu ứng hai trăm phần trăm.]
[Chó bản địa háo sắc bộp chộp phát ngôn: Quá sεメy rồi, đang câu tôi sao, đợi chút đợi chút, tôi lập tức mắc câu đây.]
Một đêm trôi qua, ban tổ chức của cúp Phong Hoa thuận thế mua luôn hotsearch, quảng bá cho cuộc thi. Đoạn phim của Ôn Trà vượt xa dẫn đầu, những cư dân mạng bị đoạn phim thu hút đều chủ động trở thành fan tự đến, đè ép thuỷ quân mà người đại diện của Ôn Nhạc Thuỷ mua xuống.
Bỗng nhiên bằng cách vô hình nào đó, cúp Phong Hoa đã lọt vào tầm ngắm của mọi người, trở nên vô cùng hot, Ôn Thuỷ Nhạc lặng lẽ lướt trang web chính thức và weibo, sắc mặt trắng bệch.
Edward ngồi ở đối diện cậu ta, đẩy ly nước chanh qua cho cậu ta, cười nói: “Honey, sắc mặt của cậu kém quá.”
Ôn Nhạc Thuỷ bình tĩnh lại, cầm ống hút uống nước uống, chanh ở dưới đáy ly xoay vòng, thân ly trong suốt bỗng chốc đυ.c ngầu.
“Không thể phủ nhận sự xuất sắc của Ôn Trà.” Edward khen ngợi mà lưu luyến nhìn ảnh chụp màn hình, đôi mắt của Ôn Trà u ám đến cùng ngực mà cũng đẹp đến cực điểm, là ánh sáng duy nhất trong bức tranh thuỷ mặc.
Edward phủ tay lên mu bàn tay của Ôn Nhạc Thuỷ, nhiệt độ của lòng bàn tay mát lạnh khiến Ôn Nhạc Thuỷ bất chợt lạnh đến giống như bị da rắn bò lướt qua vậy, anh ta khẽ thở dài một hơi:
“Tôi vốn dĩ tưởng rằng cậu có thể giành giải thưởng, nhưng bây giờ thì chưa chắc. Đạo diễn Adam của nước Mỹ kia đã trực tiếp khen Ôn Trà trên weibo rồi, cậu biết đó, anh ta rất có sức kêu gọi.”
Trong mắt Edward loé lên tia buồn cười khó có thể nhìn thấy, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng mê hoặc như cũ: “Không sao đâu, Trung Quốc có câu châm ngôn, nói rằng thắng thua là chuyện thường của nhà binh mà. Chỉ là đáng tiếc…”
Ôn Nhạc Thuỷ vốn dĩ đang cúi đầu mau chóng ngẩng đầu lên hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
Edward mỉm cười: “Phần thưởng của cuộc thi này sẽ khiến các cậu cảm thấy bất ngờ…”
Người đại diện của Ôn Nhạc Thuỷ cũng nói y như vậy, nhưng người đại diện tạm thời chưa thăm dò ra được rốt cuộc là phần thưởng gì, bây giờ Edward lại đột nhiên nhắc đến.
“Là cái gì?” Ôn Nhạc Thuỷ hỏi.
“Tạm thời không thể nói” Edward nhún vai, đôi mắt hẹp dài có chút xấu xa không nói nên lời: “Hơn nữa, bây giờ hình như đã không còn liên quan gì đến cậu nữa rồi.”
Anh ta nhìn chằm chằm gương mặt hốc hác của Ôn Nhạc Thuỷ, thay đổi chủ đề: “Xin lỗi, tôi nói chuyện thẳng thắn quá. Không sao đâu honey, cuộc thi vẫn chưa kết thúc, tôi tin rằng cậu nhất định sẽ có cơ hội lật ngược ván cờ.”
Ôn Nhạc Thuỷ đã hoàn toàn không nghe vào bất kỳ lời gì nữa, các giác quan của cậu ta dường như đã bị bít lại, từ trong tiếng tim đập mạnh mẽ nặng nề, cậu ta cảm thấy chất độc lạnh lẽo của rắn độc đang làm làm tê liệt trái tim cậu ta từng chút một.
Ôn Trà, là do anh ép tôi.
Ôn Vinh vẫn luôn lén lút chú ý đến cuộc thi của Ôn Trà. Từ giai đoạn chuẩn bị, Ôn Trà đã ngày ngày báo cáo tiến độ tác phẩm cho anh ta, để anh ta chứng kiến tác phẩm hoàn thành từng chút một, bây giờ anh ta theo dõi cuộc thi này còn sát sao hơn cả Ôn Trà.
Vì Ôn Trà, Ôn Vinh nhặt lại vòng bạn bè đã bỏ hoang từ lâu, ngày ngày chuyển tiếp kêu gọi mọi người bỏ phiếu, anh ta thật sự không làm nổi chuyện vô đạo đức như kêu nhân viên trong công ty bỏ phiếu cho em trai như chấm công hằng ngày.
Không sai, người vô đạo đức đó chính là Ôn Hưng Thịnh.
Thế mà ông ta lại bắt tất cả nhân viên của Ôn Thị bỏ phiếu cho Ôn Nhạc Thuỷ, nói rằng việc đó sẽ liên quan trực tiếp đến chỉ tiêu thành tích. Ôn Vinh nghiêm khắc từ chối yêu cầu của ông ta, hai bố con lại ồn ào đến chia tay trong không vui.
Không ngờ tới em trai lại có khí phách như vậy, tự mình cố gắng leo lên hạng nhất.
Ôn Vinh đang nghĩ xem coi mình còn có thể làm gì cho Ôn Trà? Khao cậu, mua quà cho cậu, mua xe cho cậu? Liên hệ với nhóm tiếp thị?
Nói thật, sau khi xem xong những gì mà nhân vật chính trong đoạn phim đã trải qua, dù là một người không có tế bào nghệ thuật như Ôn Vinh cũng có cảm giác trống rỗng. Còn kiểu phụ nữ có cảm xúc nhạy bén và tinh tế như Tiết Mị lại càng cảm thấy không bình thường, hai người cùng nhau thương lượng, nghi ngờ có phải Ôn Trà đã từng chịu tổn thương gì không, có phải ở trong nhà này không được vui vẻ hay không.
Thái độ của hai người đối với Ôn Trà đột nhiên trở nên cẩn thận và bó tay bó chân, vẫn là Ôn Trà phát hiện ra tình trạng của bọn họ trước, cười an ủi bọn họ rằng nghệ thuật là phải dựa vào trí tưởng tượng.
Khi Ôn Trà nói những lời này, ánh mắt vừa sáng vừa mềm mại như cũ, nhưng lời nói của cậu lại có hơi tiu nghỉu, khiến Ôn Vinh cảm thấy có lẽ thật sự có một người đã trải qua một cuộc đời vừa hoang đường vừa đáng tiếc như vậy. Rất nhiều cách làm của nhân vật chính đều đạp lên giới hạn của anh ta, nhưng anh ta lại cảm thấy dù có thế nào thì người đó cũng không nên chết đi để giải thoát như vậy.
Ôn Vinh nói: “Chúng ta có thể tìm cơ hội để tế cậu ta.”
Ôn Trà nhìn chằm chằm anh ta, nở nụ cười vừa ngạc nhiên vừa hiểu rõ, “ừm” một tiếng.
Trịnh Minh Trung quấy nhiễu Ôn Vinh trên weibo: [Ôn lớn, em trai chúng ta giành được thành tích tốt, cậu có vui không? Vui thì ra đây chơi một ván.]
Gần đây Trịnh Minh Trung rất thích chơi bài poker, nhưng lại không có gan đi tìm Tề Tu Trúc chơi, Ôn Trà thì không rảnh, nên anh ta chỉ có thể đến tìm Ôn Vinh. Cộng thêm công ty mà anh ta tiếp quản sắp hợp tác với Ôn Thị, nên anh ta lại càng nhiệt tình hơn, khiến Ôn Vinh cảm thấy vô cùng phiền.
[Không đi, không rảnh.] Ôn Vinh trả lời.
[Đừng có vô tình như vậy mà, em trai cũng bảo cậu phải kết hợp giữa làm việc và vui chơi mà, sao cậu không nghe lời gì cả vậy.]
Trịnh Minh Trung đã quen ra lệnh.
Ôn Vinh vẫn lạnh lùng như cũ: [Bận suy nghĩ chúc mừng nó như thế nào, người không có em trai cút sang một bên.]
Trịnh Minh Trung rất lâu cũng không trả lời, giống như đã ngừng công kích rồi, Ôn Vinh yên tâm search quà tặng cho người thân trong chuyên mục tình cảm trên diễn đàn.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, thanh tin nhắn bỗng nhiên điên cuồng nhấp nháy, tin nhắn của Trịnh Minh Trung nhảy ra từng cái, Ôn Vinh hơi bực mình bấm mở ra, ánh mắt dần trở nên nghiêm trọng.
[Mau xem weibo!]
Thậm chí còn không cần mở hotsearch, hệ thống thu thập dữ liệu đã tự động đề cử với Ôn Vinh, là một đoạn phim ngắn.
Đoạn phim có hơi mơ hồ, nhìn ra được là góc quay lén từ xa do camera kéo gần, nhân vật chính có hai người, một trong hai người đó chính là em trai của anh ta.
Ôn Trà lạnh mặt ấn người kia lên bồn rửa mặt, người kia liều mạng cầu xin nhưng Ôn Trà vẫn làm thinh, sắc mặt lạnh lùng.
Tiêu đề thu hút người xem một cách thành thạo, vừa đập vào mắt đã gây giật mình:
[Trong tác phẩm thì phản đối bạo lực học đường, nhưng trong thực tế lại sử dụng bạo lực học đường, làm việc xấu nhưng lại kêu gọi người ta chống lại, khoa Truyền thông của Đại học C Ôn Trà, xin hỏi bánh bao nhân máu người có ngon không?]
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật
- Chương 25