Lúc trước cũng không phải không có nha hoàn lau thân thể cho hắn, nhưng nha hoàn như Hồng Bình và Lục Bình đều đã được trải qua huấn luyện, cho dù không có kinh nghiệm cũng đều sẽ dịu dàng cẩn thận, lau thân thể giống như thêu hoa, khiến cho người ta thoải mái.
Nhưng như vậy.... Thẳng lên thẳng xuống…
Khăn bông trong tay Nguyên Nguyên giống như trong nháy mắt biến thành khăn lau, từ dưới cổ họng hắn một đường đánh sâu xuống.
Đồng tử của hắn đột nhiên co lại theo bản năng, kẹp chặt hai chân, miếng giẻ rách kia lại dừng lại ở cạnh thắt lưng quần.
Lòng bàn tay nắm chặt ga giường hai bên của Ninh Nhai trong nháy mắt mồ hôi ướt đẫm, giống như phục vụ trải nghiệm tàu lượn siêu tốc vậy, đối với Đại công tử mà nói cũng là lần đầu tiên trong đời.
Gân xanh trên trán Ninh Nhai nặng nề nhảy dựng, không khỏi nhìn Nguyên Nguyên một cái.
Nguyên Nguyên lại phát hiện nơi bả vai hắn có một thứ gì đó màu đen, nàng thấm chút nước rồi lại chà sát, lau đến đỏ cũng không lau hết được, bị hắn kéo cổ tay ra.
Ninh Nhai nhíu mày nói: “Là, bớt.”
Nguyên Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, nhìn sắc mặt hơi âm trầm của hắn vội vàng kết thúc khâu lau người.
Ánh mắt Ninh Nhai âm trầm, nghĩ đến chuyện vừa rồi, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Lại nghĩ đến cử chỉ ban ngày quyến rũ Ninh Nhị của nha hoàn này, hắn hơi chán ghét mà chỉ ra ngoài cửa nói: "Cút.”
Nguyên Nguyên từ công chuyện vinh quang ngủ dưới đất trước giường của Đại công tử, biến thành ngủ dưới đất trước cửa phòng Đại công tử.
Mới đầu trong lòng nàng còn mừng thầm, chỉ là đợi sau khi nàng nghỉ ngơi ở ngoài cửa, cũng không lâu lắm, nàng liền bắt đầu hối hận.
Rời khỏi căn phòng ấm áp như mùa xuân kia, bị từng trận gió lạnh xâm nhập, Nguyên Nguyên quấn chặt chăn mỏng trên người, đông lạnh thành chim cút con chờ mẹ về nhà cho ăn côn trùng, run lẩy bẩy.
Nhưng đó không phải là chuyện đáng sợ nhất.
Gió bên ngoài thổi như quỷ kêu, khiến Nguyên Nguyên luôn cảm thấy phía sau cổ có người đang thổi khí lạnh.
Nàng chợt quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng đen ngòm lóe lên.
A a a a a a là cái quỷ gì thế!
À, là một lá cây…
Nguyên Nguyên nhắm mắt lại, liền cảm thấy có một ngón tay lạnh lẽo phiếm xanh đang vẽ trên mặt nàng.
Nàng mở to mắt, lần này nhìn thấy một người đứng ở trong sân với dáng vẻ như quỷ thắt cổ.
A a a a a a... Nguyên Nguyên cắn chặt chăn.
À, đó là cây liễu và sợi cây.
Nguyên Nguyên gắt gao dán lưng vào khe cửa, không ngủ được, không hề ngủ được một chút nào.
Nàng là thật sự sợ ma.
Nguyên Nguyên khóc, mẹ, con muốn về nhà.
Trong phòng đốt hương an thần khiến tâm thần người ta yên tĩnh, Đại công tử giường cao gối mềm nhắm mắt lại vừa muốn đi ngủ, lại đột nhiên nghe thấy tiếng quỷ kêu như có như không.
Hắn mở to mắt, giữa trán mơ hồ xuất hiện sự tức giận.
Nhưng nghe kỹ, chỉ mơ hồ nghe thấy cái gì mà "Tiểu Nhẫm Nhi", cái gì mà "Quần", lại nghi hoặc đây là ý gì.
Hơn nữa nghe giống như đang hát kịch, nhưng lại không giống lắm.
Giọng hát kịch giống như âm vận đàn cổ, mà giai điệu ngoài cửa truyền đến lại có tiết tấu chặt chẽ, lại lanh lảnh bắt miệng, chỉ lặp lại một lần đã khiến hắn khó có thể quên.
Thậm chí, khiến cho hắn còn có chút nóng lòng muốn thử...
Ninh Nhai há miệng, nghĩ đến mình có tật nói lắp, nhất thời lạnh mặt lại.
Bệnh này không phải ngày một ngày hai, mà là bệnh từ nhỏ đã mắc phải.
Không biết đã gặp bao nhiêu đại phu, uống bao nhiêu thang thuốc, đã hết thuốc có thể cứu từ lâu, không phải sao?
Trong những ngày làm bạn với đống thuốc này, người trong nhà càng đồng tình với hắn, hắn lại càng phải lộ ra tư thái không quan tâm.
Nhưng... mặc dù ngoài miệng không nói, trong lòng Ninh Nhai làm sao không muốn giống như một người bình thường, có thể nói chuyện bình thường chứ?
Nhưng mà....
Ninh Nhai liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, mày càng nhíu càng chặt.
Giai điệu này sao lại giống như tràn ngập một loại ma tính không thể miêu tả thế?
Ngoài cửa, Nguyên Nguyên run rẩy cổ họng mà nhỏ giọng hát, cố gắng tạo ra một chút tạp âm để bảo vệ tâm hồn yếu ớt của mình.
"Cánh cửa nhỏ ngoan nào, hãy mở thỏ ra, mau mở cửa ra, tỷ tỷ muốn vào trong..."
Giọng điệu lộn xộn, giọng nói run rẩy, cứ thế khiến một ca khúc thiếu nhi dễ thương trở thành âm nhạc bối cảnh trong phim kinh dị.
Nguyên Nguyên cảm thấy có chút kỳ lạ, hình như nàng còn tự mang theo hồi âm?
Nhưng tiếng vọng này sao lại giống như giọng nói của một nam nhân thế?
Chẳng lẽ kiếp trước nàng là một nam nhân?
Nguyên Nguyên chậm rãi che miệng lại, chợt nghe thấy phía sau truyền đến khí lạnh quỷ quyệt, như là điều hòa mùa đông vẫn còn đang tiếp tục làm lạnh, bỗng nhiên nhắm ngay phía sau cổ người ta mà dùng sức thổi.
“Tiểu nhẫm ngoan nào, mở quần ra, mở nhanh lên, tỷ tỷ muốn vào...”
*Chữ “thỏ” và “quần” phát âm gần giống nhau.
Nguyên Nguyên: "!!!”
Đây không phải là đường đến phim kinh dị, mẹ, con muốn xuống xe!
Một bàn tay đặt trên vai Nguyên Nguyên.
Điều hòa không khí lạnh hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?”
Nguyên Nguyên khϊếp sợ quay đầu lại, phát hiện người này lại là Đại công tử.
Chẳng lẽ kiếp trước của nàng là Đại công tử?
Không... Đây không phải quỷ, đây là Đại công tử thật sự.
Nguyên Nguyên run lẩy bẩy hỏi: "Đại, Đại công tử, vừa rồi là ngài đang hát sao?”
Ninh Nhai không trả lời, nhưng ánh mắt Nguyên Nguyên nhìn hắn cũng rất sợ hãi.
Biểu tình trên mặt hắn rất giống như là lúc đi vệ sinh nhìn thấy cớt vậy, nhưng đột nhiên phát hiện trong cớt có chứa một khối vàng kinh thiên đảo ngược.
Đáy mắt hắn càng lúc càng phức tạp, đẩy nàng ra, chỉ ra bên ngoài mà nói: "Cút.”
À, thì ra là chê nàng cút không đủ xa?
Nguyên Nguyên vội vàng đứng lên, tiếp tục cút về phía xa hơn.
Nguyên Nguyên quấn chăn nhỏ cút ra thật xa, vẫn luôn cảm thấy trong lòng lo sợ bất an.
Hình như nàng đã quên chuyện gì đó rồi?
Nguyên Nguyên không nhớ ra, nhưng cuối cùng cũng không cần tiếp tục ngủ ngoài cửa bị hù chết tươi nữa.
Ôm suy nghĩ vui vẻ trở về ổ chó ngủ, Nguyên Nguyên cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng về phòng.
Chỉ là chưa chạy được bao xa, đã để cho nàng gặp phải một màn không muốn gặp nhất.
Đập vào mắt đầu tiên là một mảnh máu đen chảy xuôi.
Từ trong thi thể còn dư lại nhiệt độ, mới mẻ ấm áp tuôn ra, tích ra một vũng máu ngăn cản đường đi của Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên cứng đờ tại chỗ, cuối cùng đã nhớ ra mình quên mất chuyện gì.
Nàng quên mất chuyện mà Ba Tiêu đã dặn dò.
Đừng ra ngoài vào buổi tối.
Bởi vì, mùa xuân là thời khắc săn gϊếŧ của Ma Vương.