Nguyên Nguyên giả ngu, "Hầu hạ Đại công tử?”
Nguyên Nguyên vốn là nha hoàn hầu hạ Đại công tử, nhưng nàng là nha hoàn tam đẳng, ngày thường không vào được phòng của Đại công tử.
Nghe ý tử của Phùng nhũ mẫu, là muốn điều nàng vào trong phòng của Đại công tử để hầu hạ?
Nguyên Nguyên nghĩ đến trong nguyên tác nữ phụ pháo hôi quyến rũ ba vị công tử tuy rằng có chút đại khái, nhưng cụ thể quyến rũ là như thế nào đương nhiên cũng không triển khai nói rõ.
Chẳng lẽ còn phải đi thông đạo nội bộ, trực tiếp được lãnh đạo mở cửa sau sao?
Phùng nhũ mẫu cười híp mắt nói: "Hiện tại ngươi chính là nha hoàn tam đẳng, một tháng cũng không cầm được bao nhiêu tiền, tuy rằng hiện tại nhũ mẫu không thể lập tức thăng cấp cho ngươi thành nha hoàng nhị đẳng, nhưng có thể thăng tiền lương cho ngươi thành của nha hoàn nhị đẳng được.”
Đừng thấy giữa nha hoàn tam đẳng và nha hoàn nhị đẳng chỉ kém một cái cầu thang, nhưng tiền lương cũng là tăng gấp đôi!
“Muốn thì muốn..”
Nhưng Nguyên Nguyên vẫn nhịn xuống sự hấp dẫn, từ chối ý đồ Phùng nhũ mẫu muốn đưa nàng lên con đường làm pháo hôi.
Phùng nhũ mẫu vẫn cười, nhưng nụ cười liền trở nên âm trầm.
Vẻ mặt bà ta lộ ra câu "Cô nương tuổi trẻ không hiểu chuyện", "Không sao, vậy không tăng tiền lương, đêm nay ngươi vẫn phải đến phòng của Đại công tử để làm nhiệm vụ.”
Khóe mắt Nguyên Nguyên ướŧ áŧ trong nháy mắt.
Nàng suy nghĩ Phùng nhũ mẫu là đang thương lượng tăng giá thêm lượng với nàng, hay là tăng giá không tăng lượng?
Nàng nói không cần tăng lượng. Ma ma nói được, vậy thì không tăng giá, tăng lượng.
Phùng nhũ mẫu, bậc thầy quản lý kinh doanh đương đại, ngành sản xuất cần bà.
Muốn nhét người vào trong phòng của Đại công tử, là nha hoàn hầu hạ bên cạnh, Hồng Bình và Lục Bình người đầu tiên không muốn đối với sắp xếp này.
Phùng nhũ mẫu liếc bọn họ bằng một ánh mắt lạnh lùng, nói: "Cơ hội mà ta cho các ngươi còn ít sao?”
“Đến bây giờ Đại công tử vẫn là một lão xử nam, chuyện này trách ai?”
“Còn không thể trách hai người các ngươi không biết cố gắng sao!”
Phùng nhũ mấu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.
Hồng Bình và Lục Bình bị đả kích đến lòng tự trọng khóc lóc bỏ chạy, Phùng nhũ mẫu thấm thía nói với Nguyên Nguyên: "Biết cái gì gọi là có sữa thì chính là mẹ không?”
Nguyên Nguyên: "Không biết.”
Phùng nhũ mẫu cười: "Hầu hạ Đại công tử cho tốt, nhũ mẫu sẽ nói cho ngươi biết.”
Nhìn ngực Phùng nhũ mẫu sóng lớn mãnh liệt, trong lòng Nguyên Nguyên điên cuồng từ chối.
Nàng đã lớn và là một người chơi trưởng thành không cần sữa.
Buổi tối phải gác đêm cho Đại công tử, Phùng nhũ mẫu rộng lượng để Nguyên Nguyên về nghỉ ngơi nửa ngày.
Ba Tiêu đưa hạt dưa tới, "Nguyên Nguyên, cô đi hầu hạ Đại công tử là chuyện tốt, nhưng sau khi trời tối cô tuyệt đối đừng có đi ra ngoài.”
Nguyên Nguyên: Răng rắc răng rắc - -
“Tại sao?”
Ba Tiêu túm lấy tay áo nàng thần bí nói: "Cô quên rồi sao, gần đây trong phủ luôn có người chết.”
Hả, trong phủ luôn có người chết sao, tại sao lại có người chết?
Nguyên Nguyên: Răng… rắc…
Có lẽ là cắn hạt dưa quá nhiều, đầu đã cắn đến choáng váng rồi.
Suýt quên mất, nàng đang ở trong một quyển sách.
Mà trong sách, trước mắt nam phụ si tình đang điên cuồng gϊếŧ người trong phủ Vệ Quốc công.
Là một nam phụ, vị hoàng tử si tình kia rất ưu tú, vô cùng ưu tú.
Rốt cuộc thì hắn ưu tú như thế nào, ưu tú đến mức không cần người khác động thủ, tự hắn gϊếŧ cả một nhà, suýt chút nữa đã gϊếŧ sạch cả nhà mẹ của mình.
Đầu năm, là hai thứ đệ của Vệ Quốc Công, cũng chính là hai cữu cữu thứ xuất của Nhị hoàng tử bị người khác chặt tứ chi, treo cao trên một cây hòe già ở Tây Uyển.
Lúc đó người đầu tiên đi qua liền nhìn thấy trên cây có treo một vài tay tay chân chân cùng với một vài khí cụ không thể miêu tả được, tí tách thanh thúy nhỏ giọt máu tanh hôi xuống mặt đất.
Lão bộc kia sợ tới mức cho rằng mình đã đến A Tỳ Địa Ngục, nước mũi nước mắt suốt đêm nói chuyện năm đó mình đã trộm heo con của nhà Nhị cẩu ra.
Mùa xuân mỗi năm sau đó, Nhị hoàng tử đều sẽ về nhà ngoại tổ mẫu ở một thời gian ngắn, mỗi lần đều phải chết một nhóm người.
Đợi đến khi đại ma vương này vừa đi, trong phủ sẽ giống như kẻ trộm len lén mua số lượng lớn các nô ɭệ, bổ sung lại lỗ hổng này.
Nói đến, Nguyên Nguyên cũng vì nguyên nhân này mới được góp đủ số mua vào phủ Vệ Quốc công.
Nguyên Nguyên nhớ tới vận mệnh tương lai không xa của mình sẽ chết không toàn thây.
Nguyên Nguyên rùng mình một cái.
Hình như mùa xuân năm nay lạnh hơn năm ngoái.
Trời tối xuống, Phùng nhũ mẫu nói Hồng Bình và Lục Bình đều bị nhiễm phong hàn, đêm nay không tiện hầu hạ Đại công tử, cho nên sai người bên ngoài tới.
Chuyện trong hậu viện từ trước đến nay Phùng nhũ mẫu đều lo liệu rất thỏa đáng, Ninh Nhai cũng không thèm để ý chút chuyện nhỏ này.
Cho dù người tới là Nguyên Nguyên, hắn cũng không nói gì.
Ban đêm Nguyên Nguyên nằm dưới đất trước giường Đại công tử.
Lúc mới bắt đầu nàng đương nhiên là rất khẩn trương, dù sao một nam nhân và một nữ nhân ngủ ở cùng một gian phòng, chuyện này đại biểu cho rất nhiều tiềm tàng nguy hiểm.
Ví dụ như nàng sẽ không nhịn được mà quan sát xem Đại công tử có cơ bụng hay không, có mấy khối cơ bụng.
“Đại công tử, nước.”
Nguyên Nguyên bưng nước nóng cho Đại công tử, Đại công tử còn quét mắt nhìn nàng một cái.
Nguyên Nguyên không hiểu, Ninh Nhai nói: "Lau.”
Nguyên Nguyên nhìn thấy hắn giang rộng vòng tay, nhất thời hiểu được.
Hiện tại thời tiết không nóng, căn bản không cần phải đặc biệt múc nước tắm rửa, nhưng những công tử quý giá này cũng phải lau chùi thân thể một chút thì mới có thể đi nghỉ ngơi.
Nguyên Nguyên suy nghĩ một chút, một tay đỡ lấy lưng đại công tử, một tay xoa ngực hắn, một tuốt đến cùng.
Thân thể Ninh Nhai cứng đờ.