Chương 7: “Nguyên Nguyên, ngươi có đồng ý đi hầu hạ Đại công tử hay không?”

Phùng nhũ mẫu là nhũ mẫu của Đại công tử Ninh Nhai, từ nhỏ đến lớn, bà ta luôn là người đứng đầu ở trong Cung Tùng Viện này, ngay cả các nha hoàn bên cạnh Đại công tử cũng đều do một tay bà ta sắp xếp.

Hôm nay cũng không biết tại sao, Nguyên Nguyên đã được sắp xếp đến tiền sảnh dâng trà cho các chủ tử.

Ninh Hà nhìn lướt qua đại ca, ngữ khí như có điều suy nghĩ, "Lần này đại ca đi ra ngoài, chắc là đã thu hoạch được không ít.”

Ninh Nhai ngồi đối diện hắn, khuôn mặt trầm tĩnh.

Không giống với hai đệ đệ trong phủ, Ninh Nhai là một người tập võ, mặt mày hắn sinh ra anh khí, biểu tình căng thẳng, khóe môi đè phẳng, trên mặt dường như hiếm khi có nụ cười.

“Chuyện này..." Ninh Nhai kéo căng khóe miệng, dừng một chút nói: "Lát sau rồi hẵng nói.”

Ninh Hà cong khóe môi, không lập tức nói tiếp.

Lúc này trong hơi thở của hắn bỗng nhiên ngửi thấy một cỗ thanh ngọt.

Giữa trán Nhị công tử nhảy dựng, nhanh chóng ngước mắt nhìn xung quanh, liền thấy bên cạnh bàn trà có một nha hoàn chôn đầu vào trong ngực đang rót nước trà vào trong ly của mình.

Nghĩ đến Hoàng Phủ Thiết Trụ, ánh mắt Ninh Hà nhanh chóng âm trầm xuống.

Sau khi Nguyên Nguyên cảm nhận được ánh mắt âm u trắc trở kia, bỗng nhiên nhớ tới cốt truyện pháo hôi Nguyên Nguyên từng rót trà không cẩn thận đổ lên người Nhị công tử bị hắn đánh, cuối cùng đã hiểu được chuyện tốt như hầu hạ ở trước mặt chủ tử này tại sao không gọi người khác đến, lại cứ phải gọi mình đến.

Nguyên Nguyên vội vàng vững vàng dâng trà lên.

Ninh Hà không hề xê dịch mà đánh giá nàng, hừ nhẹ một tiếng, "Bị câm sao?”

Hắn vừa mở miệng, Đại công tử Ninh Nhai vốn không để ý nha hoàn cũng khẽ ngước mắt lên.

Ánh mắt lạnh lùng x2

Nguyên Nguyên áp lực như núi, càng không dám dễ dàng mở miệng.

Nhị công tử là người mù mặt, nhưng nàng cũng không thể xác định hắn có nhớ giọng nói ngày đó hay không.

Lỡ hắn nhớ thì sao?

Pháo hôi trước thời hạn, không phải chủ ý của Nguyên Nguyên.

Khóe mắt Nguyên Nguyên bị chuột rút, khóe miệng co giật, chiếc miệng anh đào hồng hào hơi mở ra, "Nhị công tử, uống trà..."

Thiếu nữ dáng vẻ kệch cỡm, nháy mắt ra hiệu với hắn, còn bóp cổ họng nói chuyện, ý quyến rũ giống như lòng Tư Mã Chiêu, giống như là sợ người qua đường không biết vậy.

Nhìn từ góc độ hiện đại, hình thức thể hiện trà xanh của Nguyên Nguyên chính là thiểu năng cấp thấp "Tôi sẽ chỉ đau lòng cho Giegie".

Tay Đại công tử cầm lấy nắp trà, hơi run lên.

Cánh tay Nhị công tử nhanh chóng nổi da gà, cả người rét lạnh.

“Cút.”

Nguyên Nguyên buông chén trà xuống, nhanh nhẹn cút xuống.

Ninh Hà lạnh lùng nói: "Thật không ngờ dưới tay đại ca cũng có nha hoàn lẳиɠ ɭơ như vậy.”

Dù sao đại ca cũng là người cứng nhắc nhất trong ba huynh đệ bọn họ, từ trước đến nay đối đãi cũng là như thế.

Sau khi Ninh Nhai nghe hắn nói, cũng chỉ hơi trầm mặc.

“Nàng, từ trước đến nay, đều như thế.”

Nghe lời này, giống như là một nha hoàn đã quen chuyện câu dẫn chủ tử vậy.

Ninh Nhai vẫn luôn không thích nha hoàn ái mộ hư vinh, cho nên vốn dĩ dung mạo Nguyên Nguyên như vậy điều tới trong viện hắn cũng là một nha hoàn nhất đẳng, chưa được vài ngày cũng bởi vì ngoắc lòng bàn tay hắn mà bị hắn tìm lỗi đuổi ra ngoài làm chuyện sai vặt.

Sau khi Nguyên Nguyên bị đuổi ra ngoài, đại nha hoàn Hồng Bình lại vội vàng sắp xếp một người khác vào trong hầu hạ, sau đó lập tức gọi người ra bên ngoài quở trách một trận.

Lúc Hồng Bình tới trước mặt Nguyên Nguyên, nhìn lông mi thiếu nữ như cánh bướm, mắt như nước xuân, khẽ nhếch miệng nhỏ nhắn như anh đào, trên mặt viết đầy chữ trà xanh "Ta rất vô tội, ta rất nhu nhược, ta rất lương thiện", liền tức giận không chỗ phát tiết.

"Hừ, đừng tưởng rằng có dung mạo hoa dung điềm đạm đáng yêu, các chủ tử sẽ thích ngươi!"

À chuyện này...

Độ hảo cảm của Nguyên Nguyên đối với Hồng Bình trong nháy mắt từ 0 biến thành 50.

Nữ nhân, ngươi rất có mắt nhìn.

Nàng đang định nghe Hồng Bình khen thêm vài câu, bên kia Phùng nhũ mẫu lại bảo nha hoàn gọi Nguyên Nguyên qua đó.

Hồng Bình đã sắp vò nát khăn tay trong tay rồi, hung tợn bảo Nguyên Nguyên cút.

Nguyên Nguyên đành phải tiếc nuối cút đi phương xa, cút vào trong phòng Phùng nhũ mẫu.

Phùng nhũ mẫu vì lai lịch thâm hậu nên có một tiểu viện đơn độc, từ trước đến nay chính là quản sự của nơi này.

Chỉ là sau khi bà ta gọi Nguyên Nguyên vào phòng mình, lại cầm tay Nguyên Nguyên, giống như cuối cùng đã tìm được con gái ruột thất lạc nhiều năm của mình, nắm ngón tay Nguyên Nguyên cười lại cười, cười rồi lại cười.

“Ma ma, người gọi ta tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?”

Ngay khi Nguyên Nguyên phỏng đoán giây tiếp theo có phải bà ta muốn nhỏ máu nhận người thân với mình hay không, cuối cùng Phùng nhũ mẫu đã mở miệng.

“Nguyên Nguyên, ngươi có đồng ý đi hầu hạ Đại công tử hay không?”