Chương 49: Cảnh cáo

Nguyên Nguyên sờ soạng con cá một lát, thay đổi con đường nhỏ an toàn đi làm, nhưng rốt cuộc vẫn không có cơ hội xuất đầu lộ diện ở tiền sảnh.

Đại khái xuất phát từ nguyên nhân bị tập thể nha hoàn khác xa lánh, loại chuyện được coi là vinh quang lộ diện này bị bọn họ canh phòng nghiêm ngặt, từ chối để Nguyên Nguyên xuất hiện.

Nguyên Nguyên thuận lợi có được công việc vặt một lần nữa, đi đến nơi cách xa tiền sảnh tiếp tục bắt cá.

Lục Bình liếc mắt nhìn bings dáng thiếu nữ sảng khoái rời đi, miệng nói thầm, "Theo ta thấy, cô ta chính là không biết trời cao đất rộng, buổi sáng cô ta còn muốn thừa dịp Nhị hoàng tử đi ngang qua để câu dẫn Nhị hoàng tử.”

Hồng Bình có phần khinh thường, "E rằng là cô ta sợ không biết, hôm nay Nhị hoàng tử điện hạ vì để gặp khách quý, cho dù là tiên nữ trên trời rơi xuống, Nhị hoàng tử cũng không có thời gian rảnh để đi nhìn nhiều thêm một chút.”

Huống chi, người bên trong kia còn là khách quý, ngay cả Nhị hoàng tử cũng phải cho hắn mặt mũi.

Một đám nha hoàn líu ríu, ôm một bụng tâm tư bận trước bận sau ở tiền sảnh, chờ mong Nhị hoàng tử xuất hiện.

Nhưng mà, nửa canh giờ trôi qua, nước trà cũng đã thay bốn năm lần.

Ngay cả sợi tóc của Nhị hoàng tử cũng chưa từng xuất hiện.

Ngay cả mấy chủ nhân trong phòng cũng rơi vào trầm mặc quỷ dị.

Cho nên Nhị hoàng tử đi đâu rồi?

Thì ra Nhị hoàng tử điện hạ là bởi vì hoàng hôn hôm nay đã hẹn với thiếu nữ.

Cho nên hắn cho người từ chối thỉnh cầu gặp mặt khách quý, nửa đường quay đầu trở về.

Cuối cùng đợi đến hoàng hôn, Úc Ly Lương đi tới nơi đã hẹn với thiếu nữ.

Nguyên Nguyên đã đến đợi hắn rất đúng giờ, thừa dịp trước khi Ba Tiêu trở về, đã dẫn hắn đến phòng của mình.

Nhưng mà lúc đi qua tiểu viện, thiếu niên lại dừng bước, đôi mắt đen nhánh mềm mại nhìn chằm chằm vào đồ phơi nắng trên giá bên ngoài.

Sau khi Nguyên Nguyên phát hiện ra tầm mắt của hắn, lập tức giơ tay ngăn cản miếng vải nho nhỏ kia theo phản xạ có điều kiện...

Tuy rằng vải víc không nhiều lắm, nhưng đây cũng là áo trong bánh bao nhỏ màu hồng phấn mà thiếu nữ lấy được bên cạnh Vượng Tử…

Nam nhân này sao thế, cho dù có danh phận cũng không thể biếи ŧɦái nhìn chằm chằm vào nội y của nữ tử được!

Úc Ly Lương nói: "Đây là của huynh.”

Lần trước hắn không cẩn thận xé rách quần áo của nàng đã nhìn thấy, cho nên cảm thấy quen mắt.

Nguyên Nguyên nghe thấy hắn nói lời này, hai má xì xì nóng bỏng, kéo hết quần áo ở trên giá xuống.

“Thứ này này ngoại trừ của thê tử mình ra, không thể nhìn lung tung của người khác!”

Thiếu nữ hung ác cảnh cáo.

Úc Ly Lương nghe nói như thế, cũng không biết là nghĩ tới chuyện gì, lúc này mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Chờ sau khi vào phòng, Nguyên Nguyên nhìn thấy khuê phòng giống như ổ chó của mình, hiếm khi cảm thấy có chút xấu hổ.

Cũng may thiếu niên cực kỳ bình tĩnh, cũng có thể thong dong tìm được chỗ ngồi sạch sẽ đối với ổ chó như vậy, khiến Nguyên Nguyên không thể không cảm thấy cảm khái.

“May mà huynh không phải phú nhị đại.”

Bằng không e rằng lần đầu tiên nhìn vào, sẽ ghét bỏ nàng vừa nghèo vừa mặn.

“Phú nhị đại...”

“Ừm, có thể tùy tiện lấy tiền ra, có thể tùy tiện dùng, tùy tiện mặc, tùy tiện ăn.”

Nói xong một điểm cuối cùng, ánh mắt thiếu niên hơi ảm đạm.

Hắn không thể tùy tiện ăn...

“Ta không phải phú nhị đại.”

Nguyên Nguyên: "Đương nhiên là ta biết huynh không phải phú nhị đại, nếu như huynh phải, chỉ sợ rất có thể cha huynh sẽ coi thường thân phận nha hoàn của ta, sẽ ra giá để ta rời khỏi bên cạnh huynh.”

"Sau đó ruột gan ta đứt từng khúc mà bạo gầy một trận, cầm một vạn lượng hoàng kim mà cha huynh đã cho đi nuôi hai tên tiểu bạch kiểm hầu hạ cho mình, hơn nữa cam chịu ăn uống lung tung mà trôi qua quãng đời còn lại."

Úc Ly Lương: "......”

Quả nhiên, suy nghĩ của nàng thật sự khiến cho người ta khó hiểu.

Đề tài kỳ quái cũng không kéo dài lâu, Nguyên Nguyên rất nhanh đã lấy Tam Tự Kinh từ chỗ Ba Tiêu ra đưa cho thiếu niên.

Nhưng mà thiếu niên chỉ mở ra nhìn thoáng qua, sắc mặt liền trở nên vô cùng quái dị.

Nguyên Nguyên quan sát sắc mặt của hắn, hỏi: "Chẳng lẽ trước đây huynh đã từng học sao?”

“Trước kia có từng thấy một chút…”

Nhưng cảm thấy quá nhàm chán, nên không xem nữa.

Nguyên Nguyên rất hiểu.

Đây chính là điển hình của người trời sinh không có thiên phú đọc sách.

Không giống một biểu đệ trước kia của nàng, có được sách thì vui vẻ hơn cả có được game, sau đó cũng thi đậu vào đại học khiến người ta hâm mộ.

Nhưng cũng may yêu cầu của nàng đối với hắn cũng không cao.

Nguyên Nguyên biểu đạt mục tiêu đơn giản mình đặt ra cho đối phương, không nói phải thuộc làu làu, nhưng ít nhất cũng phải hiểu hết.

Nhưng mà mục tiêu nàng mong đợi lại nhận được sự đáp lại trầm mặc của thiếu niên.

Nguyên Nguyên: "Chuyện này rất khó sao?”

Tuy rằng nàng chỉ từng xem trang thứ nhất, nhưng bởi vì đơn giản, cho nên chữ phồn thể cũng miễn cưỡng có thể hiểu được.

Nhìn dáng vẻ chần chờ của thiếu niên, trong lòng Nguyên Nguyên không khỏi cảm thấy may mắn, may mà chỉ cầm loại tiền nhập môn đơn giản nhất như Tam Tự Kinh.

Tư chất của Đại Căn ca quả nhiên không được tốt lắm...

Quả nhiên, thiếu niên chịu đựng cảm xúc quỷ dị, thấp giọng nói, "Đúng là có một chút...”

Ngoại trừ chơi đu dây ở trên thuyền.

Còn phải ở trên lưng ngựa....

Thực ra chuyện này đúng là có hơi lớn đối với nhu cầu thể lực của một nam nhân bình thường.