Chương 48: Thích không?

Nguyên Nguyên nói: "Ta thích động vật có lông dài hơn."

Sợ thiếu niên nghe không hiểu từ ngữ hiện đại hóa như "lông khống" này, để giao tiếp tốt hơn, Nguyên Nguyên đã dùng một loại ngôn ngữ để biểu đạt một cách thẳng thắn hơn.

Úc Ly Lương nhất thời liền liên tưởng đến vừa rồi nàng hỏi mình Phạm Thoan và Niên Cao có lông dài hay không...

Trái tim giống như lại bị người ta xúc một xẻng bùn nhét vào.

Thần sắc thiếu niên trầm xuống vài phần, hắn cụp mắt liếc thiếu nữ một cái, chậm rãi nói: "Tóc của ta rất dài."

Đối mặt với sự hiểu lầm của thiếu niên, Nguyên Nguyên nhìn mái tóc đen thanh tú của hắn, uyển chuyển từ chối,

"Ta thích lông ngắn một chút..."

Sắc mặt thiếu niên không hề thay đổi mà giấu tâm trạng mất hứng dưới đáy mắt, hắn trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, nói với thiếu nữ: "Ngắn cũng có."

Sau đó thiếu niên liền rũ xuống ánh mắt, nhìn về phía nửa thân dưới của mình.

Mới đầu Nguyên Nguyên không hiểu, cho đến khi nàng nhìn theo ánh mắt của hắn....

Nguyên Nguyên nhìn thấy từ eo trở xuống của hắn.

Nguyên Nguyên kịp phản ứng, nhất thời cả người đều không ổn, nội tâm hét to a a a a......

Hắn như vậy! Nàng sẽ dễ dàng không kìm nén được!

"Không.... Không cần đâu nhỉ?"

Trên mặt Nguyên Nguyên giống như đang bốc cháy, vẻ mặt tràn đầy sự bất lực. Đầu ngón tay trắng nõn xinh đẹp của thiếu niên cũng đã nhấc một góc của vạt áo lên.

Không không không, chuyện này phát triển nhanh quá rồi!

Thiếu nữ từ đầu tới cuối đều tràn đầy biểu cảm khách sáo.

Nàng thực sự không cần hắn cởϊ qυầи ra để khiến nàng hài lòng!

Đúng vậy, Nguyên Nguyên không thể không thừa nhận đúng là nàng rất thích xem muỗi vàng, nhưng điều này không có nghĩa là bản thân nàng cũng muốn xông vào hiện trường muỗi vàng có được không?

Ngay khi trên mặt Nguyên Nguyên liên tục bốc cháy, nội tâm ôm mặt thét chói tai, thiếu niên nhẹ nhàng nói: "Trên đùi cũng có."

Nguyên Nguyên: "......"

Mẹ nó.

"Cô có thích không?"

Thích cái gì? Thích lông chân của hắn sao?

Bệnh thần kinh à...

Kết thúc đề tài bệnh thần kinh này, Nguyên Nguyên cảm thấy cảm xúc máu sói dâng trào trong lòng mình cần phải bình tĩnh.

Nghĩ đến thứ mình chuẩn bị cho thiếu niên, Nguyên Nguyên hẹn thiếu niên lúc hoàng hôn đến chỗ ở của mình, nàng có một món quà muốn tặng cho hắn.

Trong con ngươi u ám của thiếu niên nổi lên cảm xúc đen tối không rõ, "Ừm" một tiếng, đồng ý.

Sau khi kết thúc cuộc gặp riêng bí mật với thiếu nữ, Úc Ly Lương trở lại vị trí ban đầu.

Một thời gian dài trôi qua, Phạm Thoan và các thuộc hạ khác vẫn đứng tại chỗ chờ lệnh.

Phạm Thoan hơi nghi hoặc: "Tại dao điện hạ không để nha hoàn kia trực tiếp biết thân phận của ngài?"

Nhắc tới lời này, Úc Ly Lương tự nhiên cũng chậm rãi nhớ tới tình cảnh lúc trước mình quen biết thiếu nữ.

Tại sao không nói cho nàng biết danh tính của mình ngay từ đầu?

Lúc đầu, là do thiếu niên không muốn bại lộ thân phận thật sự của mình.

Cho nên đối mặt với thiếu nữ đầu óc có vấn đề, cũng không có hứng thú sửa lại bất cứ vấn đề gì với nàng.

Hiện tại hình như cũng chưa tới thời điểm chín muồi...

Úc Ly Lương liếc nhìn mái tóc dày không bằng mình của Phạm Thoan, không yên lòng nói: "Đi điều tra, mã nô thật sự đang ở đâu."

Phòng của tên mã nô kia, ít nhất cũng đã để trống nửa năm rồi nhỉ?

……