Chương 46: Kéo đi

Nghe nói lần này Đại công tử về phủ còn dẫn theo một vị khách quý.

Cụ thể khách quý là ai, tin tức ở niên đại phong kiến này chỉ dựa vào miệng người truyền bá, tin tức cũng không nhanh chóng thẩm thấu đến tầng dưới chót như các nàng.

Cho nên trong tình huống không biết chuyện, lúc Nguyên Nguyên ra cửa vào giờ Tý, mí mắt đột nhiên nhảy lên.

Chờ sau khi nàng biết lại ngẩng đầu nhìn thấy nơi đang đi ngang qua là Tây Uyển, biểu cảm trên mặt thiếu nữ nhất thời trở nên vô cùng trầm mặc.

Nơi này, là thánh địa xui xẻo của Nguyên Nguyên.

Thiếu nữ tự giác lui về phía sau hai bước, quyết định quay đầu rời đi.

Nào ngờ vừa quay đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt rỗ xa lạ không biết từ đâu chui ra, đứng ở bên đường.

Lúc Nguyên Nguyên đi ngang qua, tên mặt rỗ bỗng nhiên há miệng nói: "Ngươi, đứng lại.”

Thái độ của hắn rất kiêu ngạo.

“Quên thân phận trong quá khứ của ngươi rồi sao?”

Mặt rỗ cực kỳ kiêu ngạo gọi Nguyên Nguyên lại, tiến hành đánh giá nàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên lại lạnh lùng nói: "Ngươi có biết hôm nay ai đã tới phủ không? Có biết lát nữa Nhị hoàng tử sẽ đi gặp ai không?”

“À, biết rõ nơi này là con đường mà Nhị hoàng tử sẽ phải đi qua, còn trông mong chờ đợi ở chỗ này, đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.”

Nguyên Nguyên: "......”

Ca, ngươi là ai, còn ở chỗ này tự mình đa tình, nàng biết hắn sao?

Mặt rỗ lúc này dường như cũng đã nhìn ra vẻ mờ mịt trên mặt nàng, nhất thời có chút tức giận, "Sao hả, ngươi cũng không nhận ra ta sao? Vậy chắc là ngươi cũng nên biết chủ tử nhà ta chứ?”

Hắn nói xong giơ tay chỉ chỉ, Nguyên Nguyên liền thấy một nam nhân cao lớn anh tuấn ở bên kia cách đó không xa.

Nam nhân mặc trường bào màu đen, cổ tay áo thêu hoa văn màu bạc như ẩn như hiện, trong có vẻ vô cùng khiêm tốn xa hoa, khí chất cao quý.

Nguyên Nguyên trầm mặc một hồi, hỏi mặt rỗ, "Vừa rồi ngươi nói, nơi này là có ai nhất định sẽ đi qua?”

Mặt rỗ nghe vậy, nhất thời nguy hiểm mà híp híp mắt nàng, "Nơi này là đường mà Nhị hoàng tử điện hạ nhất định sẽ đi qua…”

Nguyên Nguyên một mặt dấu chấm hỏi mờ mịt.

Chờ đến khi kịp phản ứng, thân thể của nàng đã làm chủ trước mà quay đầu bỏ chạy, kết quả vô tình đυ.ng vào thân cây, lại bị người ta bắt lấy.

Mặt rỗ ở phía sau giống như đang xem kịch đến nghiện, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn nàng, "Ngươi vậy mà... muốn dùng mạng của mình để uy hϊếp ta?"

Nguyên Nguyên: "????”

Đầu choáng váng, còn có chút muốn nôn.

Không phải là nàng bị chấn động não rồi đó chứ?

Vừa nghĩ tới nam nhân áo đen đối diện rất có khả năng chính là Đại Ma Vương, lúc này thân thể như hổ của Nguyên Nguyên chấn động mà hất tên mặt rỗ ra, tiếp tục chạy về hướng ngược lại.

Mặt rỗ giật mình, rất nhanh đã quay lại bên cạnh chủ tử phục mệnh, nói lại những chuyện vừa mới xảy ra.

“Có cần thuộc hạ…”

“Thôi, không cần đuổi theo nữa.”

Vẻ mặt nam nhân xẹt qua một chút phức tạp, lạnh lùng nói: "Không nghĩ tới, nàng lại lựa chọn lấy cái chết để chứng minh sự chân thành của mình…”

Mặc dù vừa rồi động tác cố gắng lấy cơ thể yếu đuối yêu kiều của mình đυ.ng vào thân cây của thiếu nữ không thành công, nhưng đáng để nam nhân thay đổi ấn tượng về nàng trong quá khứ.

Nữ nhân ngày xưa đều không có thu hút gì, sau khi tiến hành một loạt hành vi tự hại mình rung động lòng người, bỗng nhiên đã để lại một dấu vết cực kỳ nhạt nhẽo trong lòng nam nhân.

……

Bên này, cuối cùng Nguyên Nguyên đã chạy trốn khỏi tên mặt rỗ và nam nhân áo đen, trong đầu lại đều là chuồn nhanh chuồn nhanh.

Nhị hoàng tử lại thật sự biết sự tồn tại của nàng...

Cho nên đêm hôm đó quả nhiên là đã bị hắn nhìn thấy?

Nhưng ở đó không chỉ có một mình nàng, còn có Đại Căn ca!

Nói Đại Căn, Đại Căn đến.

Khi Nguyên Nguyên nhìn thấy Úc Ly Lương đang đi tới trước mặt, nhất thời phát hiện hắn cũng đang đi trên con đường nguy hiểm này.

Nàng sợ Đại Căn ca cũng bất hạnh như nàng, gặp phải hiện trường bia đỡ đạn, vội vàng thuận tay nắm lấy tay hắn, trực tiếp kéo hắn đi.

Mặc dù nàng mơ hồ nhìn thấy hình như bên cạnh hắn có người khác, nhưng chấn động não nhẹ của chuyện vừa rồi đã khiến thiếu nữ không quản được nhiều chuyện như vậy!

Vì thế Phạm Thoan và các thuộc hạ khác liền trơ mắt nhìn chủ tử nhà mình bị một nha hoàn kéo đi.

Phạm Thoan và tập thể các thuộc hạ khác: “…..”

Hỏi vì sao không đuổi theo?

Bởi vì lúc Nhị hoàng tử điện hạ bị kéo đi ngay cả giãy dụa cũng không giãy dụa.

Thay vì nói là bị thiếu nữ kéo đi, chẳng bằng nói là tay của hắn bị thiếu nữ nắm, đồng thời hắn cũng tự giác đi theo.

Có thể nói, một con chó hoang bên ven đường khi ở trước mặt nha hoàn này, cũng không ngoan ngoãn bằng chủ tử của hắn.