Chương 45: Cóc ghẻ có ngon không?

Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, khi nhìn chằm chằm khuôn mặt Nguyên Nguyên gần như sắp nhìn ra một đóa hoa nở, cuối cùng đã mở miệng đồng ý, "... Được".

Hơn nữa lại yên lặng bổ sung một câu, ba nguyện vọng này không thể lại yêu cầu tăng thêm nguyện vọng.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, Nguyên Nguyên đương nhiên cũng nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Cuối cùng, trong đêm hài hòa này, Nguyên Nguyên thành công hòa giải không tồn tại với Nhị hoàng tử điện hạ, hơn nữa còn lừa gạt Nhị hoàng tử điện hạ ba yêu cầu quý giá.

Úc Ly Lương ném miếng ngọc bội vỡ kia cho Nguyên Nguyên.

Đây vẫn là chứng từ nàng có thể dùng để yêu cầu hắn.

Thế nhưng thiếu nữ lại cho là cuối cùng mình đã thay đổi thói quen xấu thích chiếm hời của người khác, cho nên hắn mới chủ động trả đồ lại cho chủ nhân ban đầu.

“Đại Căn ca.”

Úc Ly Lương không hề nghĩ đến, nàng lại nhanh chóng đưa ra yêu cầu đầu tiên như thế.

“Chúng ta bỏ trốn đi.”

Một chủ ý quan trọng, được đưa ra bởi thiếu nữ với tư thế thờ ơ.

“Bỏ trốn?”

Nguyên Nguyên lấy ra một nắm hạt dưa đưa cho thiếu niên, hai người song song răng rắc răng rắc.

“Chính là bỏ trốn đó…”

Nói đến đề tài này, Nguyên Nguyên vẫn còn có hơi thẹn thùng, "Huynh không hiểu sao? Chính là... hai chúng ta rời khỏi đây, cùng đi du sơn ngoạn thủy, đến một nơi non xanh nước biếc khác để cùng nhau định cư."

"Về sau huynh gϊếŧ heo, ta gầy dựng sự nghiệp, chúng ta cũng không cần sinh quá nhiều con cái, chỉ một trai một gái là được rồi…”

“Con trai lớn lên sẽ lấy thê tử, nhưng không thể nạp thϊếp.”

“Con gái trưởng thành sẽ tìm một con rể, chúng ta phải chống eo cho nó…”

Sau khi tiến hành triển vọng tốt đẹp về tương lai, Nguyên Nguyên nói với thiếu niên: "Thế nhưng cũng không cần nhanh như vậy... Huynh có thể suy nghĩ một chút rồi trả lời ta.”

Nguyên Nguyên cũng biết suy nghĩ lần này không đơn giản như thế.

Chuyện này gần như liên quan đến đại sự cả đời của nhau.

Cho nên nàng cũng không nóng lòng thúc giục thiếu niên trả lời mình, hơn nữa cũng hy vọng thiếu niên không nên trả lời xúc động, có thể sau khi suy nghĩ nghiêm túc rồi mới trả lời nàng.

Thiếu niên nghe xong, giống như đã thật sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Cho đến khi thiếu nữ rời đi, Phạm Thoan mới xuất hiện ở một trong góc phòng.

Nhìn dáng vẻ trầm tư của Nhị hoàng tử điện hạ, Phạm Thoan liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nói nhỏ, "Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.”

Xem Nhị hoàng tử nhà hắn ngốc sao?

Phạm Thoan oán thầm xong quay đầu nhìn về phía chủ tử, liền nhìn thấy chủ tử bóp hạt dưa, thấp giọng hỏi, "Cóc ghẻ ăn ngon không?”

Hắn lại bắt đầu đói bụng.

Phạm Thoan: “….”

Trong lòng của đám lương thực dự phòng hung hăng thiêu đốt....

Cóc ghẻ không ngon, không ngon chút nào!

Dù sao con cóc ghẻ này còn muốn bắt cóc Nhị hoàng tử rất có thể sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế nhà hắn bỏ trốn!

……

Lại một lần nữa cố gắng giữ chặt cái mạng nhỏ, sau khi Nguyên Nguyên tỉnh ngủ, bỗng nhiên cảm thấy thế giới xinh đẹp, không khí trong lành.

Xét đến cùng, rất có thể là bởi vì nàng đã làm lành cùng với vị dưỡng phu từ nhỏ.

Cho nên buổi sáng khi nhìn thấy nha hoàn mù chữ Ba Tiêu đến ngay cả tên mình cũng không biết viết này đang cực kỳ nghiêm túc đọc “Luận Hành”, Nguyên Nguyên cũng cảm thấy cái bug này cũng không phải là không thể chấp nhận.

“Ba Tiêu, cô lại xem hiểu sao?”

Đối mặt với một quyển sách thâm ảo như vậy, Nguyên Nguyên vẫn cảm thấy có hơi nghi ngờ.

Đợi Ba Tiêu kịp phản ứng, nhất thời hoảng hốt nhét sách xuống dưới chăn.

“Nguyên Nguyên...”

Ba Tiêu lắc lắc làn váy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng.

“Lúc đầu là xem không hiểu, nhưng về sau càng xem càng hiểu, cảm giác xem bọn họ đánh nhau còn.... còn rất thú vị.”

Nguyên Nguyên: "......”

Tuy rằng không biết trong quyển này có đoạn nào viết chuyện đánh nhau.

Nhưng ngay cả Ba Tiêu cũng đang xem loại sách có ý nghĩa phức tạp như Luận Hành này, xem ra mục tiêu lúc trước của nàng định Tam Tự Kinh cho vị dưỡng phu từ nhỏ cũng có hơi thấp rồi nhỉ?

Cho nên Nguyên Nguyên muốn ủy thác Ba Tiêu mua cho nàng một quyển Tam Tự Kinh.

Ba Tiêu lại vô cùng khách sáo, ngay cả bạc cũng không nhận, trở tay lấy ra vài quyển sách cổ nhân vừa nhìn đã biết là rất làm màu ra.

Nguyên Nguyên: "......”

Sau một hồi mờ mịt, Nguyên Nguyên vẫn không dám chọn sách quá sâu sắc phức tạp.

Dù sao, nàng không xác định, với tư chất của Đại Căn ca, nếu như ngay cả Tam Tự Kinh cũng không hiểu thì phải làm sao?

Nguyên Nguyên tràn ngập trìu mến đối với vị dưỡng phu từ nhỏ này, cuối cùng đã cùng với Ba Tiêu đi mua quyển Tam Tự Kinh kia.

Trải qua buổi sáng hài hòa, sau khi Ba Tiêu và Nguyên Nguyên vội vàng làm ăn bữa sáng, lại phải tiếp tục làm việc.

Bởi vì Đại công tử đã về phủ.