Chương 43: Đại Căn ca, đỡ ta xuống

Bên này Nguyên Nguyên sờ soạng lại đi tới Tây Uyển.

Tại sao phải dùng chữ "lại" chứ?

Bởi vì nàng biết, mỗi lần mình đi ngang qua nơi này đều không có chuyện tốt gì xảy ra.

Trong phật đường tối đen chỉ có thể mượn ánh trăng mơ hồ nhìn thấy một ít hình dáng.

Cũng may vị trí lư hương bình thường đều đặt ở chính giữa bàn thờ, không cần Nguyên Nguyên phí sức quá mức, đã thuận lợi đào được một nắm tro hương bỏ vào trong bình nhỏ.

Sau đó....

Sau đó Nguyên Nguyên liền trốn xuống dưới gầm bàn, sợ hãi nghiến răng "lạch cạch lạch cạch”.

Trước khi ra cửa, tên cẩu bức số 2 còn để đại ca chân chó chuyển lời cho Nguyên Nguyên, đêm nay sẽ có người gϊếŧ nàng.

Mà chuyện nàng thật sự cần làm không chỉ là lấy tro hương, còn phải sống sót.

Sát thủ mặc đồ đen chậm rãi đi vào.

Nhìn thấy góc áo dưới bàn thờ, hắn lại chậm rãi rút dao găm của mình ra.

Gϊếŧ chết một thiếu nữ tay trói gà không chặt, cũng không cần phái sát thủ quá ưu tư đến đây.

Mặc dù hắn chỉ là người bình thường nhất trong tổ chức, nhưng đối với hắn mà nói, nhiệm vụ trước mắt cũng sắp phải hoàn thành roiò.

Nhưng mà trong khoảnh khắc hắn đi đến trước bàn thờ, thiếu nữ mãnh liệt giơ tay nắm một nắm tro, tâm tính khinh địch quá mức khiến cho thích khách không hề phòng bị mà sặc vào mắt mũi.

Nguyên Nguyên chưa hoàn hồn mà ôm lư hương trong ngực, nhìn hắn liên tục lui về phía sau, lui mãi đến cạnh cửa, sau đó...

Sau đó hắn cũng không chạy trốn, mà là cực kỳ nghiêm chỉnh trở tay đóng chặt cửa lại, đóng kín lối đi duy nhất có thể để thiếu nữ chạy trốn.

Trong toàn bộ quá trình, vị đại ca thích khách này không rên lên một tiếng nào, có thể nói là một thích khách có tố chất nghề nghiệp tương đối cao.

Nhưng mà trong đống tro Nguyên Nguyên đã chuẩn bị cũng đã pha trộn một chút thuốc mê.

Sau khi giành co một lát, mặc dù thích khách phía sau cửa không có động tĩnh, nhưng Nguyên Nguyên cũng không có dũng khí đi về phía hắn.

Lỡ như xác chết vùng dậy giữa đường thì sao, lỡ như hắn đang đợi lúc nàng đi ngang qua mà đột nhiên đứng lên cho nàng một dao để hoàn thành nhiệm vụ thì sao?

Cùng là người làm công ở nơi xa xôi, Nguyên Nguyên không muốn lấy tính mạng của mình ra để đánh cược.

Nàng run lẩy bẩy chất đống tạp vật ở góc tường lại một cái khuôn, dùng hết sức lực của chín con bò và hai con hổ cuối cùng đã trèo lên được trên tường.

Ngồi ở trên đầu tường, có thể nhìn thấy phía chân trời mênh mông vô biên, sao sáng lấp lánh đầy trời, cùng với vầng trăng sáng tỏ cao không thể với tới kia.

Tất cả đều tốt đẹp như vậy, ngay cả gió đêm cũng dịu dàng hơn thường ngày.

Nhưng Nguyên Nguyên lại phải ở trong hoàn cảnh tình thơ ý hoạ như vậy để níu kéo mạng sống.

Phía bên kia của bức tường rất cao, rất cao.

Phía dưới không có bất cứ thứ gì có thể kê chân, khiến Nguyên Nguyên nghi ngờ liệu mình nhảy xuống có tàn phế hay không.

Nếu như lại xui xẻo một chút, trên đường không cẩn thận để đầu hướng xuống, thậm chí nàng sẽ hoàn toàn kết thúc sứ mệnh pháo hôi ngay tại hiện trường.

Một con đường khác bày ra trước mắt nàng cũng không tốt hơn là lựa chọn vật lộn chính diện với thích khách.

Nguyên Nguyên cũng rất muốn khóc.

Rõ ràng chỉ là bia đỡ đạn không quan trọng.

Rõ ràng cũng đã cố gắng phối hợp với cốt truyện…

Nàng chỉ muốn sống, chẳng lẽ đây cũng là sai sao?

Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người sinh ra đã đáng chết sao?

Trái tim mệt mỏi quá.

Nguyên Nguyên ngồi ở đầu tường lau nước mắt, tâm tình vào giờ phút này trở nên yếu ớt.

Đều nói nhân sinh ngắn ngủi, hơn nửa đêm ngay cả ngủ mà nàng cũng không ngủ được, phải chơi trò chơi với đám cẩu bức này.

Nhớ lại mấy tháng nhân sinh ngắn ngủi mà khốn kiếp này của mình, nàng có chút hối hận vì đã già mồm với Đại Căn ca.

Sớm biết có thể sẽ chết rất sớm, chẳng thà nói chuyện yêu đương với hắn sâu sắc hơn một chút.

Nàng đã lớn như vậy, ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa từng mất.

Nghĩ đến chuyện này, lại càng bi thương hơn…

Ngay khi thiếu nữ đau buồn đến tột đỉnh, trong màn đêm mông lung sương mù bỗng nhiên có một bóng dáng cao lớn đen kịt như ẩn như hiện xuất hiện.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, gần như chiếu sáng góc tường.

Dáng vẻ người nọ càng lúc càng rõ ràng, khiến cho động tác lau nước mắt của Nguyên Nguyên dừng lại một chút.

Là Đại Căn ca!

Trong nháy mắt đó, Nguyên Nguyên giống như gặp được lửa than vào mùa đông, gặp được nước đá trong sa mạc, lại giống như người đã kiệt sức ở ngoài biển gặp được một thanh gỗ trôi…

Tuy rằng đối phương là loại người qua đường A, nhỏ yếu đến không cách nào giúp nàng chống đỡ vận mệnh thuộc về thế giới của nhân vật chính này, nhưng dù sao cũng sẽ đứng ở bên cạnh nàng.

Đã trễ thế này, sao hắn lại đến cos cây tre nữa rồi?

Nguyên Nguyên nhịn xuống sự uể oải, vẫy tay với vị dưỡng phu từ nhỏ, thành công thu hút sự chú ý của thiếu niên.

“Đại Căn ca, ngươi mau… đỡ ta xuống.”

Thiếu nữ khóc nức nở giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, tràn đầy ủy khuất mà thúc giục hắn.

Thiếu niên lại đột nhiên dừng bước, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trên mặt đất rải đầy muối sương, chiếu lên bóng dáng cao gầy thon dài của thiếu niên.

Lông mi phản quang rơi xuống, che lấp cảm xúc trong đôi mắt đen kịt của hắn, khiến cho người ta gần như không phỏng đoán được suy nghĩ của hắn.

Úc Ly Lương vẫn luôn thấy rất kỳ lạ.

Một người suýt nữa đã chết trong tay hắn mấy lần, dựa vào đâu mà cho rằng…

Hắn sẽ cứu nàng?