Chương 42: Đồng ý

Trên đường trở về, đuôi ngựa được người ta giao vào tay Ninh Hà.

Ninh Hà nhìn chằm chằm đuôi ngựa đen nhánh, sắc mặt càng lúc càng khó nắm bắt.

Trong mắt Nguyên Nguyên, nàng cũng chỉ là có vận khí tốt, không bị người ta bắt ngay tại chỗ mà thôi.

Chỗ tốt duy nhất của xã hội phong kiến chính là ở chỗ này, cho dù hắn là ông trời, hắn cũng không có camera theo dõi có thể tìm được là do ai làm.

"Vậy mà không chết..."

Lai Phúc cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Chuyện này ít nhất đại biểu cho bước đầu tiên trong việc ném mồi mà không thất bại.

Trở lại trong phủ, Nguyên Nguyên bị người ta dẫn đến viện của Nhị công tử.

Ninh Hà không yên lòng, vẫn đang uống trà.

Nguyên Nguyên phát hiện thuộc tính nhiệt tình yêu thích uống trà của hắn và thói quen yêu thích pha trà của cẩu bức số 3 cực kỳ hợp ý.

"Ngươi có biết uống nhiều trà rồi, người sẽ như thế nào không?"

Ninh Hà mỉm cười, chậm rãi hỏi nàng.

Nguyên Nguyên: "Sẽ... sẽ đi tiểu ra màu vàng?"

Ninh Hà: "......"

Quả nhiên là chuyện học đòi văn vẻ không thể thảo luận với nha hoàn thô bỉ không có văn hóa được.

Ninh nhị công tử vốn còn muốn vòng vo một chút đẩy chén trà ra, nụ cười trên khóe môi nhất thời trở nên lạnh lùng.

“Ngươi rất tốt.”

Hắn nói: "Hôm nay có một cơ hội bày ra trước mặt ngươi, ngươi có thể lựa chọn làm việc giúp ta.”

Nguyên Nguyên nghe được motip này hơi quen tai, bỗng nhiên cảm thấy nổi da gà.

Tên cẩu bức 3 cũng nói như vậy.

“Có thể không giúp sao?”

“Đương nhiên là có thể.”

Ninh Hà âm u xoa xoa roi sắt bên hông.

"Vậy bây giờ chúng ta sẽ tính thử xem thương tổn mà ngươi đã tạo thành đối với xá© ŧᏂịŧ của ta…”

Nguyên Nguyên: "... Để ta suy nghĩ một chút.”

Nếu chuyện mà cẩu bức số 3 và cẩu bức số 2 muốn Nguyên Nguyên làm là cùng một chuyện thì tốt rồi, ít nhất nàng có thể một mình chống đỡ với hai người.

Cũng không biết mạch não của hai huynh đệ bọn họ có giống nhau hay không...

Đương nhiên, Ninh nhị công tử cũng không hoàn toàn là một người tàn bạo bất nhân.

Vì thể hiện ra chỗ rỗng lượng của hắn, hắn híp mắt, xuyên thấu qua kia tầng sương trà kia mà hứa hẹn với thiếu nữ, "Nếu nữ hoàn thành, ta sẽ chủ động trả khế ước bán thân lại cho ngươi.”

Đối với một nô tỳ mà nói, đây là một hấp dẫn cực lớn.

Sau khi cuộc nói chuyện bí mật kết thúc.

Trái tim của Nguyên Nguyên giống như bị người ta ném vào trong lửa, lại vớt ra ném vào trong băng.

Cứ ném đi ném lại nhiều lần như vậy, khiến cho trái tim nàng lúc nóng lúc lạnh.

Suýt chút nữa đã quên, lăn lộn lâu như vậy nàng không chỉ là bia đỡ đạn, còn là nô tỳ.

Lúc trước Nguyên Nguyên cũng không suy nghĩ nhiều đến khế ước bán thân.

Dù sao đây cũng là cổ đại, hơn nữa còn là một bối cảnh thế giới tràn ngập bug không biết do vị tác giả không có văn hóa nào đó viết ra, nha hoàn muốn lăn lộn ra khỏi phủ căn bản là không hề có độ khó.

Nhưng nếu như nàng thuận lợi sống sót, hơn nữa muốn rời khỏi Vệ Quốc Công phủ đi đến một nơi xa hơn thì sao?

Lúc này, chuyện chuộc lại khế ước bán thân liền hiện ra một mặt cực kỳ quan trọng của nó.

Nguyên Nguyên chậm rãi thở ra, phát hiện trước mặt mình ngoại trừ nguy cơ sinh tồn, thì ra còn có nhiều cửa ải khó khăn cần khiêu chiến như vậy.

Buổi tối Nguyên Tiêu giao lá bùa đào hoa đã xin được cho Ba Tiêu.

“Ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi chuộc thân, ta sẽ cùng Đại Ngưu ca về quê thành thân, sinh thêm bốn đứa con.”

"Nguyên Nguyên, ngày sau cô hãy đến làm hàng xóm của ta đi, ta nói Đại Ngưu ca tặng cho cô một cặp lừa con đực cái, như vậy cô nuôi nó lớn lên, cũng có thể để cho chúng tiếp tục sinh con…”

Không hổ là bạn thân của pháo hôi.

Nhưng Nguyên Nguyên lại không cảm động nổi, "Nhưng như vậy... không phải chúng đã thành lσạи ɭυâи sao?”

Ba Tiêu: "......”

Đúng vậy, tình tiết huynh muội cấm yêu, lσạи ɭυâи rồi.

Sau khi cắt đứt ảo tưởng tốt đẹp của Ba Tiêu đối với tương lai, Nguyên Nguyên liền trở về nằm thẳng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của việc chuộc lại khế ước bán thân.

Suy nghĩ cho đến ngày thứ ba, thẳng đến ngày thứ ba, Nguyên Nguyên nghe Ba Tiêu nói, Nhị hoàng tử đã trở về từ Đàn Hương Tự.

Tên Đại Ma Vương sẽ khiến cho Nguyên Nguyên liên quan đến tử vong đã cách nàng càng ngày càng gần rồi.

Cảm giác nguy cơ như lửa sém lông mày, cuối cùng đã khiến Nguyên Nguyên hạ chủ ý, quyết định đồng ý với tên cẩu bức số 2.

Sau đó đại ca chân chó bên cạnh cẩu bức số 2 liền tìm tới cửa.

“Nhị công tử hy vọng đêm nay Nguyên Nguyên cô nương có thể đến phật đường bỏ hoang ở phía tây để mang về một nắm tro hương.”

Nguyên Nguyên: "Ngày mai không được sao?”

Đại ca chân chó vô tình lắc đầu, "Không thể.”

Nguyên Nguyên: "......”

Cá muối bị cuộc sống đưa đẩy ép phải làm công tăng ca, chuẩn bị ra ngoài hoàn thành khảo nghiệm đầu tiên mà tên cẩu bức số 2 giao cho nàng.

Đợi đến khi đại ca chân chó trở về trả lời Nhị công tử, Ninh Hà mới khoác trường bào chậm rãi đi tới cửa sổ mát mẻ.

“Nếu như lần này không chết? Vậy chắc là thật sự rất có tác dụng nhỉ?”

Ánh mắt Ninh Hà rơi vào màn đêm đen kịt xa xa.

Người phía sau hắn thấp giọng nói: "Khả năng không lớn lắm…”

Bởi vì con người chỉ có một lần may mắn, mà không thể nhiều lần may mắn.

……