Chương 41: Sờ mặt

Nhị hoàng tử điện hạ từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác đánh vào mặt.

Cho đến sau này, khuôn mặt tuấn tú sống trong nhung lụa kia bị một thiếu nữ khóc đến mặt đầy nước mắt nước mũi đập ngọc bội vào.

Nhị hoàng tử không chỉ không bóp chết nàng tại chỗ, ngược lại đã bị nước mắt của nàng bao phủ đến có chút mờ mịt, ngay trong mờ mịt đã trơ mắt nhìn thiếu nữ chạy khỏi miệng cọp, lại tránh được một kiếp.

Bắt đầu từ đêm hôm đó, sườn mặt giống như ngọc trắng của thiếu niên liền nhiều thêm một vệt đỏ, xa xa trông giống như là một vết hôn mập mờ, khiến cho thiếu niên vô duyên vô cớ tăng thêm vài phần khí chất phong lưu.

Nhị hoàng tử luôn đi con đường cao lãnh nhìn thấy mình trong gương, đáy mắt u trầm xẹt qua một tia không vui.

Đợi đến ngày hôm sau, vết đỏ biến thành bầm tím.

Phạm Thoan bôi thuốc ngự dụng trong cung đình cho thiếu niên, không ngờ vết bầm đã biến mất, nhưng trên mặt vẫn có một mảng đỏ đỏ, trông càng giống như là bị đại nương tử ven đường mạnh mẽ gặm một miếng hơn.

Sau khi lau qua, mới phát hiện khuôn mặt của thiếu niên bị dị ứng với một nguyên liệu trong thuốc bôi này.

Chuyện này khiến cho Phạm Thoan luôn thích ứng với sự lạnh lùng vô tình của Nhị hoàng tử cảm thấy có chút hài hước.

Nhưng hắn không thể cười.

Vì sẽ chết.

Cho nên muốn hỏi tại sao trên mặt Úc Ly Lương lại có một vết đỏ, đầu sỏ gây nên chính là thiếu nữ trước mắt không lâu mới đưa ra lời "Chia tay" với hắn.

Nhưng mà Nguyên Nguyên lúc này lại không rõ ràng lắm, nàng không chỉ đã đánh mặt lên Nhị hoàng tử, còn cắt đuôi ngựa yêu thích của hắn, thậm chí còn ương ngạnh đến mức oán thầm hắn là cẩu bức ở ngay trước mặt hắn, muốn đồng quy vu tận với hắn.

"Chia tay... là có ý gì?"

Cuối cùng vào giờ phút này Úc Ly Lương chậm rãi hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Nguyên Nguyên: "!!!"

Thì ra hắn không biết!

Nàng đã nói tại sao mấy ngày nay sao hắn lại ngốc đến mức không tìm đến nàng một lần nào. Hoá ra bởi vì hắn không thể nghe hiểu nửa câu đầu, chỉ nghe hiểu nửa câu sau nói rằng không cho hắn đến gặp nàng nữa.

Cho dù thiếu nữ hiện đại Nguyên Nguyên có che dấu tốt hơn nữa, nhưng trong cơn tức giận cũng không thể hoàn toàn cam đoan mỗi một chữ của mình đều không nói sai được.

Dù sao những thứ này giống nhừa một ngày ba bữa, là thứ phát ra từ thói quen trong xương tủy, làm sao có thể nhẹ nhàng thoải mái chuyển đổi hoàn mỹ được.

Cơn giận trong lòng Nguyên Nguyên tiêu tan một nửa, nhưng cũng không phải đã tiêu tan hết.

Nàng nghiêm mặt, không trực tiếp trả lời ý nghĩa chia tay cho hắn, mà là giọng điệu cứng rắn nói: "Mấy ngày không gặp, ngươi đã gầy đi rồi."

Nhìn xem, trong sự lạnh lùng này hàm chứa một tia không được tự nhiên, trong sự không được tự nhiên lại hàm chứa một tia quan tâm, trong sự quan tâm lại cất giấu một tia xa cách.

Đây là hậu quả của việc chia tay sao?

Nguyên Nguyên nhăn nhó một chút, vươn tay về phía hắn.

Thiếu niên theo bản năng lui về phía sau.

Giống như là con cái nhà lành từ chối, bị trêu chọc, hắn tránh khỏi ngón tay nàng duỗi về phía hắn.

Thiếu nữ hơi có chút bất mãn, "Đừng nhúc nhích."

Úc Ly Lương: "......"

Không để ý phản ứng của hắn, màng kiễng mũi chân thuận lợi đυ.ng vào chỗ vết đỏ trên khuôn mặt hắn.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẵn nhụi của thiếu nữ giống như một đám mây nặn thành ngọc mềm, nhẹ nhàng vỗ về bên mặt hắn.

Úc Ly Lương rũ mắt kinh ngạc nhìn nàng, dường như không hiểu lắm ý của nàng lắm.

"Ngươi làm sao thế?"

Đối diện với ánh mắt càng ngày càng quái dị của thiếu niên, Nguyên Nguyên hỏi.

Thiếu niên mím môi, trả lời rất thành thật.

"Chưa có ai từng chạm vào mặt ta như thế."

Bởi vì người dám làm như vậy, có lẽ cũng đã chết hết rồi?

Nào ngờ khuôn mặt của thiếu nữ bỗng nhiên nóng lên.

Hắn đây là trá hình nói cho nàng biết, thân phận của hắn vẫn là xử nam sao?

Thật ra nàng cũng không có hứng thú với trinh tiết của nam nhân...

Nàng quyết định cho hắn một cơ hội khác để thể hiện lại.

"Mấy ngày nay, ngươi có nhìn ra tại sao ta lại tức giận như vậy không?"

Thiếu nữ thu tay về, khuôn mặt dưới lòng bàn tay ấm áp trong nháy mắt bị một trận gió lạnh thay thế, khiến thiếu niên nhíu mày.

Tức giận...

"Ừm."

Úc Ly Lương chậm rãi liếc nàng một cái, chậm rãi nói: "Bởi vì ta có bệnh."

Phạm Thoan nói, nàng bị ánh mắt của hắn dọa sợ.

Nguyên Nguyên nhất thời: "......"

Tuy rằng... nhưng mà, sự tức giận của nàng quả thật có liên quan đến dáng vẻ rất có bệnh của hắn vào tối hôm đó...

Nhưng khi từ trong miệng hắn nói ra lời này, tại sao lại lộ ra hắn vẻ hắn giống như một nhánh sen trắng xinh xắn bị người khác ghét bỏ như vậy?

Còn là một nhánh sen trắng điềm đạm đáng yêu bị tra nữ đùa bỡn, lại bị vứt bỏ thê thảm.

Mặc dù có một bụng lời muốn nói rõ ràng với thiếu niên, nhưng Nguyên Nguyên rất rõ ràng nơi này không phải là nơi tốt để nói chuyện, cho nên sau khi lấy lông đuôi ngựa đi đã dặn dò thiếu niên lát nữa hãy tìm nàng, sau đó vội vàng rời đi.

Úc Ly Lương vẫn đứng tại chỗ rơi vào ngẩn người, tự hỏi ý đồ nàng sờ vào mặt mình.

"Điện hạ?"

Qua hồi lâu, thiếu niên mới khôi phục tinh thần, nhìn thấy Phạm Thoan ở trước mặt hắn.

"Đại Hắc, nó..."

Phạm Thoan liếc mắt nhìn đuôi ngựa của Đại Hắc, ngữ khí vi diệu.

Úc Ly Lương: "......"

Đầu sỏ gây nên lại thành công di dời sự chú ý của hắn một lần nữa.

Thiếu niên đi lên phía trước, ở khoảng cách gần mà nhìn trên đuôi Đại Hắc rõ ràng đã hói một mảnh, đáy mắt dần dần sinh ra một tầng khói mù.

Xấu quá...

"Bọn họ càng ngày càng vượt quá khuôn phép rồi."

Phạm Thoan nhìn đuôi ngựa, trong lòng lại nghĩ khác.

Mới đầu những người đó còn thu liễm một chút, thậm chí về sau, thủ đoạn thăm dò lại càng không có giới hạn cuối cùng.

Nghĩ đến thiếu nữ ba lần bốn lượt còn sống sót, sắc mặt Phạm Thoan cũng theo đó mà trở nên lạnh lùng.

Lần này nếu như không thể gϊếŧ gà dọa khỉ, chỉ sợ bọn họ cũng không biết thu liễm.

……