Buổi sáng sau khi mặc quần áo xong, không cần Nguyên Nguyên tự giác, trước cửa đã có hai gã sai vặt canh giữ, muốn tự mình đưa Nguyên Nguyên đến đoàn xe đi theo Ninh Hà.
Đợi Nguyên Nguyên đi theo sau đoàn xe đến chân bốc hỏa, cuối cùng đã hiểu được tại sao cẩu bức số 2 phải tới đây giao nhiệm vụ này cho nàng vào sáng sớm.
Bởi vì nàng căn bản không có cơ hội ở cùng một phòng với hắn, phúc lợi ngồi cùng xe ngựa với hắn thì càng không cần nghĩ đến.
Ninh Hà ngồi trong xe ngựa liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại thu hồi tầm mắt, thong thả nhấp một ngụm nước trà.
Lai Phúc lên xe nhìn theo vị trí vừa rồi tầm mắt hắn đảo qua, thấy được Nguyên Nguyên.
"Đoán xem lần này có chết người không?”
Ninh Hà di chuyển một quân cờ ở trên bàn cờ, chậm rãi hỏi.
Lai Phúc quan sát thế cục bàn cờ, thần sắc cũng không tốt.
“Nhị hoàng tử chưa bao giờ là người thương hoa tiếc ngọc....”
Hơn nữa, mấy người động tay động chân với ngựa trước đó đều đã chết, không có ngoại lệ.
Ninh Hà trầm mặc một lát, lại đánh một quân cờ đen.
“Cá không thích ăn đồ, luôn nghĩ cách tìm được con mồi thích hợp.”
“Nhưng Đại công tử lại muốn gϊếŧ cá...”
Ninh Hà cười nhạo một tiếng, ý tứ không rõ nói: "Đây không phải đều là vì Vệ Quốc công phủ sao…”
Phải xem mục đích của ai đạt được trước.
Nửa canh giờ sau, Đàn Hương Tự có hương khói cường thịnh xuất hiện trước mắt mọi người.
Sau khi Ninh Hà xuống xe ngựa, liền có chủ trì tự mình tiếp đãi, mà trong đám hạ nhân theo đuôi đã thiếu mất một người, cũng không ai để ý đến.
So sánh với tiền viện náo nhiệt, một mình Nguyên Nguyên đứng ở chuồng ngựa hậu viện lạnh ngắt.
Nhìn con ngựa đen kia, biểu cảm trên mặt Nguyên Nguyên có chút vi diệu.
Có lẽ đây chính là số mệnh...
Đối mặt với con ngựa đen tâm địa độc ác của Nhị hoàng tử, ngay từ đầu Nguyên Nguyên đã cảm thấy hậu viện này sẽ được canh phòng tầng tầng lớp lớp, thủ vệ nghiêm ngặt.
Ít nhất sẽ là hệ thống phòng ngự có muốn tiếp cận cũng khó hơn lên trời.
Nhưng không hề nghĩ tới, trước mắt lại chỉ có một người một ngựa đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Đại ca chó săn đưa Nguyên Nguyên tới tỏ vẻ, con ngựa này sợ nhiều người, hơn nữa rất dễ căng thẳng, cho nên ngày thường Nhị hoàng tử cũng sẽ không để nó đứng trong hoàn cảnh nhiều người quá ồn ào.
Từ khoảnh khắc Nguyên Nguyên xuất hiện, con ngựa đen từ tư thế rác rưởi cá muối thảnh thơi nằm trên mặt đất nhai cỏ lập tức đổi thành tư thế đứng thẳng tắp.
Cảm xúc căng thẳng của nó gần như đã lây nhiễm cho Nguyên Nguyên.
Nỗi ám ảnh sợ xã hội không phải là một căn bệnh hiếm gặp.
Nguyên Nguyên cũng không phải chưa từng thấy người sợ xã hội.
Nhưng quả thật nàng chưa từng thấy qua con ngựa nào sợ xã hội như thế.
Phàm là nó không sợ xã hội như vậy, có lẽ nàng cũng không có cơ hội tới gần nó để hoàn thành nhiệm vụ tìm đường chết của Ninh Hà nhỉ?
“Haizz…”
Nguyên Nguyên cố gắng giơ tay lên chào nó.
Tay chân của con ngựa đen bắt đầu run rẩy.
Nguyên Nguyên: "......”
Thậm chí nàng cũng không dám mở miệng hỏi nó trưa nay ăn cỏ gì, sợ bị nó bị bệnh tự kỷ.
Trước khi cắt lông đuôi ngựa cho Đại Hắc, Nguyên Nguyên đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng buồn cười trong phim truyền hình khi bị vó ngựa đá bay lên.
Tuy rằng buồn cười, nhưng Nguyên Nguyên lại chỉ cảm thấy xương tóc của cả người đều đau lên.
Tuy rằng con ngựa này hướng nội, nhưng nó trơn bóng, thoạt nhìn cơ bắp cũng bành trướng phát triển.
Bị nó đạp một cước, Nguyên Nguyên hoài nghi ít nhất mình cũng phải nằm ba tháng, không tàn cũng phế.
Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, đi lên phía trước, quyết định mê hoặc Đại Hắc.
Nàng ném ra thức ăn gia súc cao cấp mà đại ca chân chó đã giao cho nàng: cỏ.
Nhưng mà ngựa đen vẫn đứng bất động tại chỗ, Nguyên Nguyên cũng bất động, cỏ trên mặt đất cũng bất động.
Không có gì xảy ra cả.
Nguyên Nguyên: "Chuyện đó... trưa nay ngươi ăn cỏ gì thế?”
Ngựa đen nhanh chóng đưa lưng về phía Nguyên Nguyên cúi đầu ăn cỏ.
Nguyên Nguyên: "......”
Nàng nghi ngờ nó hiểu tiếng người, nhưng nàng không có bằng chứng.
Đối mặt với ngựa đen đang tự bế ăn cỏ, Nguyên Nguyên chậm rãi móc ra một cây kéo lớn.
Thành bại trong hành động này.
Răng rắc - -
Liền nghe thấy một tiếng giòn vang, một kéo đi xuống, một nắm lông đuôi ngựa chỉnh tề ở lòng bàn tay thiếu nữ.
Nguyên Nguyên đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nắm nắm lông kia, biểu cảm trên mặt dần dần đọng lại.
Nàng để lông lên trên, đuôi ngựa bóng mượt, màu đen.
Nàng lấy lông ra, đuôi mượt mà đầy đặn như trăng rằm xuất hiện trước mắt Nguyên Nguyên.
Ngón tay Nguyên Nguyên run lên, suýt chút nữa đã ném lông ra.
Cắt... cắt trọc rồi.
Nguyên Nguyên nhớ đại ca chân chó còn nói, chuyện cắt đuôi ngựa tuyệt đối không thể để cho Nhị hoàng tử biết được.
Mặc dù là nói nhảm, nhưng cũng là một trong số ít những người quan tâm đến cái mạng này của Nguyên Nguyên.
Đều nói là Nhị hoàng tử yêu ngựa, hơn nữa đã có n ví dụ tử vong chứng minh, người từng động tay động chân với con ngựa này gần như đều không có cơ hội hít thở không khí nữa.
Nguyên Nguyên đương nhiên sẽ không cảm thấy mình là ngoại lệ.
Nhìn Đại Hắc đưa lưng về phía mình, cái đuôi hói kia còn đang vẫy tới vẫy lui, Nguyên Nguyên đã cảm thấy hít thở không thông.
Nguyên Nguyên dời ánh mắt vô cùng ảm đạm đi, chuẩn bị chạy khỏi hiện trường vụ án, chỉ là vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy có một người đang đi đến ở ngoài chuồng ngựa.
Nguyên Nguyên nhìn thấy người quen, người quen cũng nhìn thấy nàng.
Cho đến khi ánh mắt u trầm của người quen đột nhiên rơi xuống lông ngựa trong tay nàng.
Nhị hoàng tử điện hạ lòng dạ độc ác: "......”
Nguyên Nguyên: "!!!”
Trước khi sắc mặt đối phương đột nhiên âm trầm, Nguyên Nguyên nhanh chóng tiến lên, nhét lông ở trong tay vào trong tay đối phương.
Sau đó Nguyên Nguyên liền hoàn toàn nhìn rõ ràng chỗ đỏ đỏ trên khuôn mặt trắng nõn của Đại Căn ca.
Quả nhiên là bị đánh rồi, mặt của bạn trai cũ của nàng đã bị đánh đỏ rồi…
Trái tim nhỏ bé vẫn luôn giữ bình tĩnh của Nguyên Nguyên trong nháy mắt đã nổ tung.
Con mẹ nó, Nhị hoàng tử chó!
Bản thân nàng đánh bạn trai cũ cũng đều không nỡ đánh, xem xem đã khiến khuôn mặt anh tuấn kia thành như thế nào rồi?
Cẩu bức, nếu như bạn trai cũ của nàng bị hủy dung, cho dù nàng có nhảy xuống vực cũng phải kéo hắn xuống!