Chương 39: Đã từng gặp Hoàn Châu cách cách sao?

Trải qua một phen hỏi thăm không để ý, Nguyên Nguyên mới phát hiện tin tức của hạ nhân cũng không nhanh như vậy, từ một khởi điểm truyền ra ít nhất cũng phải có ba phiên bản khởi điểm.

Các phiên bản khác bao gồm nhưng không giới hạn sau khi mã nô nhặt được bánh bao người khác không cần, kết quả lại bị đánh một trận.

Nguyên Nguyên: "......”

Tuy rằng đây rất giống chuyện mà vị dưỡng phu từ nhỏ kia có thể làm ra, nhưng hắn lợi hại như vậy, rõ ràng nhẹ nhàng bóp chặt tay nàng mà đã gãy rồi, làm sao lại bị đánh chứ?

"Nguyên Nguyên, lần này cô cùng Nhị công tử đến Đàn Hương Tự, có thể giúp ta mang một về một lá bùa đào hoa không?"

Ba Tiêu lắc lắc vạt áo, như là trộm vậy, xấu hổ đưa ra thỉnh cầu này.

“Gần đây chọn ta trúng con lừa cái trong nhà A Ngưu ca, ta muốn thử cùng với hắn.”

Đúng là một thiếu nữ cổ đại giản dị tự nhiên.

Nếu như là ở hiện đại, nếu như cô gái nào nói mình chọn trúng Maserati trong nhà cao phú soái người ta, muốn thử cùng với người ta, tung lên trên mạng chắc chắn sẽ bị phun thành pháo hoa.

Nguyên Nguyên bị thái độ chân thành của nàng ta làm đả động, một lời đồng ý.

Điều kiện tiên quyết là, nàng không bị cẩu bức số 2 gϊếŧ chết, vậy nàng có thể còn sống để mang về một tấm bùa đào hoa cho Ba Tiêu.

Ban đêm sau khi tắt đèn, Nguyên Nguyên tiến vào giấc mộng đẹp, ở trong mộng mơ thấy mình trở lại xã hội hiện đại.

Nàng về tới một ngày nào đó trong trường đại học, nàng đang ngồi trong phòng học mở ra sách giáo khoa mới tinh.

Hạt giống hưng phấn ở đáy lòng nảy mầm rút cành, tràn ngập ảo tưởng tốt đẹp đối với tương lai tươi sáng.

Cho đến khi sống lưng nàng hơi phát lạnh, quay đầu lại liền thấy cẩu bức số một số hai số ba giống như ba ngôi sao sáng nhất trong sân trường đồng loạt ngồi ở phía sau của nàng, sắc mặt cổ quái mà nhìn nàng chằm chằm.

Nguyên Nguyên bật dậy khỏi giường, bị cơn ác mộng này khiến cho đầu đầy mồ hôi lạnh.

Quá kinh khủng, mơ thấy mấy tên cẩu bức này khiến nàng ngay cả ngủ cũng ngủ không yên.

“Sao thế, gặp ác mộng à?”

Một bàn tay tái nhợt đưa tới một chiếc khăn trắng tinh khiết.

Nguyên Nguyên theo bản năng nhận lấy khăn lau mồ hôi, động tác đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt của nàng rơi xuống vạt áo nam nhân bên giường, lại theo vạt áo kia chậm rãi dời lên, cho đến khi khuôn mặt của cẩu bức số 2 đập vào mắt nàng.

Nguyên Nguyên: "......”

“Nhị.... Nhị công tử... ực!”

Nguyên Nguyên suýt nữa bị dọa đến nghẹt thở.

Chịu đựng du͙© vọиɠ thăng thiên tại chỗ, Nguyên Nguyên ấn ngực run rẩy môi hỏi: "Sao ngài lại ở đây?”

Ninh Hà rầu rĩ nhìn nàng, nói với nàng: "Nghe nói hôm qua ngươi hỏi thăm mã nô…”

"Ai bảo ngươi không được ta cho phép mà đã đi hỏi thăm chuyện của mã nô?”

Nguyên Nguyên chậm rãi thở ra: "......”

Nàng không hiểu.

Sao nàng lại không thể hỏi thăm?

Ninh Hà hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng cảnh cáo, "Sau này không được hỏi thăm nữa.”

Trong lòng Nguyên Nguyên nói hắn quản rộng như thế sao?

Dựa theo motip ngôn tình cẩu huyết, một nam nhân làm sao có thể vô duyên vô cớ sáng sớm đã chạy đến phòng của thiếu nữ, hơn nữa còn tiến hành các loại hạn chết không bình thường với thiếu nữ chứ?

Nguyên Nguyên hoảng sợ hoài nghi, có phải hắn yêu thầm nàng hay không?

Ninh Hà đánh giá nàng, thần sắc âm trầm không biết nghĩ tới chuyện gì, nhấn mạnh thêm một câu, "Có vài tên nô ɭệ.... không phải tiện tỳ nho nhỏ như ngươi có thể hỏi thăm được”

Nguyên Nguyên: "......”

Nghe lời này của hắn, người hắn yêu thầm thực ra là mã nô.

“Phốc...”

Nguyên Nguyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại nhanh chóng ho khan.

Ninh Hà lui về phía sau, ghét bỏ nhìn dáng vẻ nàng bị sặc nước miếng.

Vừa nghĩ tới dung nhan thịnh thế của vị dưỡng phu từ nhỏ mà mình đã chia tay, Nguyên Nguyên nhất thời cảm thấy một tia nguy cơ.

Không phải chứ, không phải chứ?

Không phải là tên cẩu bức số 2 đã nhìn trúng rồi đó chứ?

“Tiểu Hồng Hạnh, hôm nay cùng ta đến Đàn Hương Tự, biết nên làm những gì không?”

Ninh Hà tìm một cái ghế ngồi xuống, ngồi cách Nguyên Nguyên rất xa, hỏi nàng.

Đối diện với ánh mắt ghét bỏ của đối phương, Nguyên Nguyên tự giác kéo góc chăn lên trên, ngăn căn áσ ɭóŧ nhăn thành dưa muối qua đêm, "Chỉ… đi cầu một lá bùa đào hao.”

Có thể cầu nguyện sớm thoát ế.

Ninh Hà: "......”

Hắn nắng mưa thất thường mà đánh giá nàng một chút, mới trầm giọng nói: "Ngựa của Nhị hoàng tử bị người ta động tay động chân, hiện tại đang bị bệnh, cho nên Nhị hoàng tử mang nó đến Đàn Hương Tự.”

“Còn ta, thì muốn ngươi đi cắt lông đuôi ngựa, dùng để làm đàn cho ta.”

Nguyên Nguyên khϊếp sợ.

Nơi này lại có chiêu lông đuôi ngựa làm đàn sao....

Nàng nghi ngờ có phải hắn cũng từng gặp Hoàn Châu Cách Cách hay không?

“Chờ.... Chờ đã.”

Ánh mắt thiếu nữ trên giường mơ hồ không ổn định bỗng nhiên mở miệng, "Nhị công tử, ngài vào bằng cách nào thế?”

Ninh Hà ngoái đầu nhìn nàng một cái, nhếch môi, "Đương nhiên là đi vào.”

Hắn nói xong, quả thật rất ung dung mà đi ra ngoài.

Nguyên Nguyên: "......”

Được rồi, dù sao nàng cũng đủ dâʍ ɭσạи, sáng sớm trong phòng chui ra một nam nhân thì tính là cái gì chứ?

……