Dáng vẻ của hắn như rất hứng thú, khiến Nguyên Nguyên rất khó hiểu.
“À, nô tỳ cũng không quen Tiểu Hồng Hạnh, nhưng nô tỳ nghe qua, nàng là một nha hoàn rất dâʍ ɭσạи, cho nên tất cả mọi người đều không thích lui đến với nàng.”
“Ha ha, dâʍ ɭσạи.”
Ninh Hà nhếch môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên cảm thấy sau lưng tê dại, kiên trì nói tiếp: "Đúng vậy, không chỉ có dâʍ ɭσạи, nàng còn rất vô sỉ, thích cọ hạt dưa của người ta..."
“Ha ha, vô sỉ.”
Nguyên Nguyên: "......”
Đầu óc hắn có vấn đề à?
“Thật không nghĩ tới, nha hoàn nhà ngươi nói chuyện cũng khá đáng yêu đó.”
Khóe môi Ninh Hà thả lỏng, bình luận với Nguyên Nguyên.
Nha hoàn vốn có vẻ dối trá, lập tức nịnh nọt nói: "Có thể giải đáp cho Nhị công tử, nô tỳ rất vinh hạnh.”
“Thật thú vị...”
Ninh Hà nhếch môi, đánh giá ngũ quan của nàng nhiều lần.
Nguyên Nguyên lộ ra kiểu khiêm tốn kiểu chân chó, nào có nào có.
Ninh Hà nói: "Thì ra tên thật của ngươi là Nguyên Nguyên.”
Nguyên Nguyên: "????”
Cẩu bức số 2 trong nháy mắt biểu diễn một giây biến mặt, nghiến răng nghiến lợi, "Tên nha hoàn, da^ʍ, loạn, vô, sỉ, nhà, ngươi - -“
Nguyên Nguyên: "!!!”
Nguyên Nguyên co cẳng bỏ chạy.
Kết quả lần này sau cổ lại bị người ta bóp trong lòng bàn tay, bóp đến cả người nàng tê dại.
“Nha đầu chết tiệt, lần này ngươi còn muốn chạy đi đâu?”
Thiếu nữ trong nháy mắt liền run lẩy bẩy, "Làm sao có thể... Nhị công tử, có phải ngài đã nhận lầm người rồi hay không?”
Giọng nói âm trắc trở ở phía sau dần dần tới gần, tràn ngập ác ý mà trả lời: "Nhị gia ngươi không nhận ra mặt người, chẳng lẽ còn không nhận ra nốt ruồi đen dưới khóe mắt ngươi sao?"
Nguyên Nguyên: "....”
Trời ạ!
Câu chuyện này phải bắt đầu kể từ rất lâu trước đây.
Nhưng đầu sỏ gây nên không thể nghi ngờ, chính là tên cẩu bức số 3.
Đối mặt với bầu không khí nghiêm hình bức cung của công đường.
Nguyên Nguyên cảm thấy sớm muộn gì cũng bị mấy huynh đệ bọn họ liên thủ đùa chết...
Khuôn mặt trắng bệch của Ninh Hà cộng thêm đôi mắt âm trầm, trông cả người cũng rất âm trầm, vô cùng giống với nhân vật phản diện trong phim truyền hình.
Hơn nữa hắn còn có một kỹ thuật hút người tương đối trâu bò, có thể hút da nhưng không tổn thương da, khiến cho thịt ở bên trong bị hút đến nát nhừ.
“Nhị công tử, mời uống trà.”
Hai tay mảnh khảnh mềm mại đυ.ng phải một chén trà nhỏ màu xanh.
Đôi mắt thiếu nữ ướŧ áŧ, giống như nai con.
Ninh Hà âm trầm nói: "Nước trà nóng như vậy, uống thế nào?”
Thiếu nữ sờ sờ chén trà, ngây thơ hỏi: "Nóng sao?”
Ninh Hà giống như nhìn kẻ ngốc, cười lạnh: "Là ta nói dối sao?”
Nguyên Nguyên: Cẩu bức.
Motip bà mẹ chồng làm khó con dâu kinh điển, nàng hiểu.
Đưa trà ra ngoài nhổ một ngụm nước miếng.
Nguyên Nguyên giương đôi mắt hạnh vô tội một lần nữa đưa đến trước mặt Ninh Hà, giọng nói lạnh lẽo, "Nhị công tử, nô tỳ pha nước lạnh rồi.”
Ninh Hà nói: "Ồ, vậy ngươi uống đi.”
Nguyên Nguyên: "......”
Ninh Hà thấy nàng bất động, ánh mắt trong nháy mắt trở nên âm trầm, đưa tay xoa xoa roi trên lưng.
Nguyên Nguyên: "Lộp bộp—"
Nàng cạn đây, mặc kệ hắn,
“Tên Nguyên Nguyên đúng không?”
Vui vẻ uống trà xong, cẩu bức số 2 bắt đầu hăng hái đánh giá Nguyên Nguyên.
Hắn vừa mở miệng chính là trào phúng cực kỳ ác độc, "Nghe nói ngươi có vị hôn phu, còn trêu ghẹo khắp nơi, đúng là đủ dâʍ ɭσạи.”
Nguyên Nguyên hít sâu.
Không tức giận, tức giận sẽ khiến ma quỷ dừng chân lại.
“Nhị công tử trừng phạt ta đi.”
Nếu cầu xin tha thứ không thể khiến cho cẩu bức số 2 buông tha mình, Nguyên Nguyên đành phải thê thảm đỏ hốc mắt, "Đều là nô tỳ không tốt..."
Lúc trước nàng nên trực tiếp giẫm chết beep của hắn.
“Nhị công tử....”
Nguyên Nguyên còn chưa kịp bán thảm, bên ngoài đã có một hạ nhân đi vào, nói thầm bên tai Ninh Hà.
Ninh Hà nhướng mày, ánh mắt lại quỷ dị đảo qua Nguyên Nguyên.
“Ngươi nói trừng phạt ngươi thế nào cũng được sao?”
Nguyên Nguyên chần chừ gật đầu.
Giữa trán Ninh Hà giãn ra, nói với nàng: "Tốt lắm, bây giờ ngươi hãy trở về ăn chút gì đó ngon ngon, lúc nào nên lên đường, ta sẽ phái người đi gọi ngươi.”
Nguyên Nguyên: "......”
Cũng may tuy rằng miệng của tên cẩu bức số 2 vừa độc vừa cay, nhưng sau đó cấp dưới của hắn vẫn cho Nguyên Nguyên một lời giải thích dương gian.
Thì ra là Nhị hoàng tử ở trong phủ đột nhiên lên đường đến Đàn Hương Tự, là người của Vệ Quốc công phủ, không biết xuất phát từ lý do gì đó, Ninh Hà cũng phải đi theo.
Vừa rồi, hắn lại quyết định mang Nguyên Nguyên theo.
Khi Nguyên Nguyên nghe thấy danh xưng "Nhị hoàng tử" này, mí mắt hung hăng nhảy một cái.
Định luật bảo vệ tính mạng của đoàn nhân vật chính luôn là nội dung số một như hoàng kim.
Nhưng chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến nàng.
Cẩu bức số 2 tâm tư hẹp hòi như vậy nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, cho nên lần này muốn dẫn nàng cùng lên đường, e rằng xác xuất rất lớn chính là đã nghĩ ra cách dày vò Nguyên Nguyên như thế nào rồi.
Đến buổi trưa, Nguyên Nguyên giật giật mí mắt trở về để nấu cơm cùng với Ba Tiêu.
Ba Tiêu thấy Nguyên Nguyên trở về, liền nhanh chóng vận chuyển tin bát quái mà mình đã nghe được ra.
“Nguyên Nguyên, nghe nói có một mã nô đắc tội với Nhị hoàng tử điện hạ, Nhị hoàng tử điện hạ phạt hắn đói bụng ba ngày.”
Động tác ăn cơm của Nguyên Nguyên không hề bị lật, chỉ hơi dừng lại.
"Đói ba ngày?"
Lúc nghe được tin tức này, Nguyên Nguyên rất bình tĩnh.
Bình tĩnh giống như sau khi tất cả các anh bạn trai đề nghị chia tay, không bao lâu sau lại nghe được tin tức thê thảm của bạn trai cũ, phản ứng bình tĩnh như thế.
Nghĩ đến một mỹ thiếu niên cô độc ngồi xổm ở góc tường bụng kêu ùng ục, đói đến hai mắt biến thành màu đen, trong lòng Nguyên Nguyên có một chút tư vị khó chịu.
Về cơ bản tổng kết một chút, đây cũng là cảm xúc mến yêu bạn trai cũ.
Tuy rằng bọn họ chưa từng chính thức bắt đầu yêu đương, nhưng dù sao cũng từng có danh phận, nói không đề để ý đến thì chính là nói dối.
Nguyên Nguyên đè lại nhịp tim bình thường, lại không đè được suy nghĩ trong đầu hết cái này đến cái khác.
Nếu như nhớ không lầm, chắc là hắn vẫn còn đang phát triển cơ thể nhỉ?
Thật không phải là nàng đau lòng cho hắn.
Mà là một đứa bé đói bụng toàn thân chỉ còn lại cơ bụng tám múi, làm sao hắn có thể chịu đựng được ba ngày không ăn cơm đây?