Chương 37: Ra ngoài quên xem hoàng lịch

Ban đêm Nguyên Nguyên khóc bù lu bù loa về tới phòng, nhờ vào thuốc mê và hậu di chứng bị vị hôn thê làm cho tức đến hôn mê còn chưa tiêu hóa xong, Nguyên Nguyên liền mơ mơ hồ hồ nằm trên giường.

Buổi sáng tỉnh lại, trong đầu Nguyên Nguyên không tỉnh táo lắm mà hiện ra ba chữ to.

Chia tay rồi.

Vậy những gì xảy ra tối qua là thật sao?

Là thật.

Bởi vì Nguyên Nguyên rất nhanh liền cúi đầu xuống nhìn thấy tay phải sưng thành móng heo của mình.

Sức tay của nam nhân vô cùng lớn.

Là một mỹ thiếu niên, hắn có sức lực lớn như vậy quả thật là vô cùng khả nghi.

Nhưng Đại Căn ca không chỉ là một người qua đường A ngẫu nhiên có một làn da tuyệt mỹ của mỹ thiếu niên, hắn còn là một mã nô.

Nghĩ như thế, Nguyên Nguyên nhất thời giật mình.

Thậm chí Nguyên Nguyên còn hoài nghi, nếu như không phải hai tiếng nức nở kia của mình khiến hắn thu lại chút sức lực, nặn thành gãy xương nát bấy cũng là có thể.

Thế nhưng hôm nay tất cả đều đã không quan trọng, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ theo hai chữ "Chia tay" trong miệng nàng đều trở nên nhạt mà vô vị.

Nguyện vọng từ hôn hàng đầu của Nguyên Nguyên cho tới nay, ngay khi nàng sắp thay đổi chủ ý muốn thử ở cùng một chỗ với vị dưỡng phu từ nhỏ này đã biến tướng mà đạt thành nhiệm vụ.

Nói vui vẻ, cũng không vui vẻ như vậy, nói mất hứng, trong lòng Nguyên Nguyên rất bình tĩnh, dĩ nhiên cũng không phải rất đau lòng.

Dù sao cũng là thế giới cẩu huyết trong sách, không thể quá tập trung tình cảm đối với người đối với sự được.

Nguyên Nguyên vẫn nghiêm khắc khống chế bản thân, vào lúc này liền hiện ra hiệu quả vô cùng rõ ràng.

Nhìn xem, nàng căn bản là không quan tâm.

Dù cho thiếu niên này có chiều cao ít nhất là một mét tám lăm trở lên, cơ bụng tám múi, dáng người nóng bỏng, ánh mắt thanh thuần, tính cách như chó sữa, thân thể như thịt tươi, nàng cũng không thèm để ý một chút nào.

Nếu như đây là một quyển tiểu thuyết cẩu huyết lấy Nguyên Nguyên làm nữ chính, thậm chí nàng có thể hết sức thẳng thắn để bảo đảm với độc giả, bắt đầu từ thanh tiến độ chọn nam chính này đã bắt đầu xảy ra thay đổi rồi.

Đại Căn ca, chỉ là một vị khách qua đường nho nhỏ trong cuộc đời của nàng.

Về phần nguyên nhân chia tay, đương sự đã không muốn nhớ lại nữa.

Bởi vì Nguyên Nguyên sợ mình lại phải che miệng khóc lóc lần nữa.

Cẩu bức, sau khi bóp gãy tay nàng lại không thèm nói một câu dễ nghe nào, nam tử như vậy ai muốn ai nhặt đi, dù sao nàng cũng không cần!

……

Đại công tử là người bận rộn, sau khi hồi phủ không bao lâu liền nhận nhiệm vụ tiếp tục ra khỏi phủ làm việc.

Là nha hoàn trong viện Đại công tử, Nguyên Nguyên khó tránh khỏi lại được nghỉ phép thường xuyên, có thể có đầy đủ thời gian để tiến hành quy hoạch hợp lý cho phần còn lại của cuộc đời mình.

Trong thời gian đó, vết sưng đỏ trên cổ tay của Nguyên Nguyên đã biến mất, cuộc sống vẫn phải trôi qua như thường lệ, cốt truyện vẫn phát triển như thường lệ.

Trong khoảng thời gian này cụ thể chắc là đã xảy ra một vài chuyện gì đó, thực ra Nguyên Nguyên cũng không có ấn tượng gì quá lớn, dù sao thế giới trong tiểu thuyết và cốt truyện không liên quan đến nữ chính thường bị hời hợt, thậm chí sẽ dùng thời gian đại pháp để nhanh chóng mang qua.

Nhưng Nguyên Nguyên nhớ mang máng, nữ chính cần phải trải qua một chuyện gì đó ở ngoài phủ thì mới có thể quay về phủ.

Xa không nói, ít nhất trước mắt bản thân nàng tạm thời an toàn.

Buổi sáng Nguyên Nguyên theo thường lệ đưa một đống quần áo bẩn đến Tây Uyển.

Lần này ở góc tường Tây Uyển cũng không thấy thiếu niên nữa.

Nguyên Nguyên nhìn vị trí kia, ma xui quỷ khiến đi tới đứng một chút.

Cảm giác chính là.... không hề có cảm giác.

Nguyên Nguyên vỗ vỗ chiếc váy đang chuẩn bị trở về cắn hạt dưa tìm Ba Tiêu tán gẫu, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy Nhị công tử quanh năm bao phủ mây đen đi qua nơi này.

Cũng không kịp trốn rồi.

Nguyên Nguyên đành phải nhanh chóng bày ra tư thái nha hoàn ngoan ngoãn, có quy củ mà hành lễ.

“Nô tỳ thỉnh an Nhị công tử....”

Cũng may sắc mặt Ninh Nhị tuy rằng âm trầm, nhưng dường như luôn không yên lòng, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về.

Lúc Nguyên Nguyên đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, một bóng đen vừa mới đi qua trên đỉnh đầu bỗng nhiên lại giống như mây đen mà bao phủ lại.

Nguyên Nguyên: "????”

“Ngươi, tên là gì?”

Ninh Hà thu bước về phía trước, hắn xoay người lại, chính diện đánh giá nha hoàn đang quỳ gối cúi đầu hành lễ.

Nguyên Nguyên: "......”

Chuyện không may lại xảy ra một lần nữa.

Nàng đi ra ngoài lại quên xem hoàng lịch rồi.

May mắn thay, số 2 là một người mù mặt, cũng không tốt hơn bao nhiêu so với một kẻ ngốc.

Trốn cũng không trốn được, cho nên lập tức Nguyên Nguyên chỉ có thể kiên trì tiến lên, bấm ra giọng nói trà xanh nũng nịu, "Nô tỳ tên Nguyên Nguyên.”

“Ồ...”

Ánh mắt Ninh Hà âm trầm đánh giá nàng, lại không biết là nhìn ra cái gì, một lát sau thình lình hỏi: "Ngươi biết một nha hoàn tên là Tiểu Hồng Hạnh không?"

Nguyên Nguyên: "......”

Bản thân Tiểu Hồng Hạnh đương nhiên là biết Tiểu Hồng Hạnh rồi.

Nhưng để trốn tránh vận mệnh bị Nhị công tử quất roi, Nguyên Nguyên lựa chọn giả ngu đến cùng.

“Tiểu Hồng Hạnh?”

Diễn xuất cao siêu, thường phải trộn lẫn với chút nước trà xanh.

“Nô tỳ biết nàng ta.”

Trong một vài chuyện chột dạ, đáp án phủ định thường càng dễ dàng khiến cho người khác nghi ngờ.

Ngược lại, nàng nói nàng biết Tiểu Hồng Hạnh, ngược lại có thể hạ thấp lòng nghi ngờ của cẩu bức số 2 xuống rất nhiều.

“Ồ? Ngươi lại biết sao?”

Biểu cảm trên mặt cẩu bức số 2 quả nhiên đã hòa hoãn hơn không ít, ngữ khí nói chuyện với Nguyên Nguyên cũng ôn hòa hơn.

Nội tâm Nguyên Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ mở lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi ra để giải nhiệt.

“Tuy rằng nô tỳ chưa từng nói chuyện với nàng, nhưng cũng coi như là đã gặp mặt mấy lần.”

Ninh Hà nhìn nàng chằm chằm nói: "Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc cô ta là người như thế nào.”