Thiếu nữ nhìn bàn tay có thể nhúc nhích của mình cuối cùng đã khôi phục lại tinh thần, tình hình đáng sợ vừa rồi cũng không có chỗ để phát tiết, trước mắt lại bỗng nhiên "Oa" một tiếng khóc lên.
Động tác của thiếu niên thoáng chốc dừng lại.
Không phải là hắn chưa từng thấy nữ tử rơi lệ.
Nhưng bất kể là trong cung, hay là ngoài cung, nữ tử mà hắn quen biết đều khóc vô cùng xinh đẹp, khóc đến vô cùng nhã nhặn.
Khóc theo kiểu cuồng phong bão táp như vậy, gần như là không có.
Trên cổ trắng mịn của nàng có mảng lớn vết đỏ, là hắn bóp ra.
Ngay cả cổ áo cũng bị rách một đoạn, lộ ra mảng lớn trắng nõn.
Úc Ly Lương ngồi xổm bên cạnh nàng nhìn một lát, chần chờ nhặt ngọc bội lên trả lại cho nàng.
“Không hư.”
Thiếu nữ đoạt lấy ngọc bội đập vào mặt hắn.
Không hư cái chân bà nội ngươi!
Ô ô ô hù chết nàng rồi....
Phát hiện là vị hôn phu nhà mình đang nổi điên, gan chuột của Nguyên Nguyên cũng bành trướng trong nháy mắt.
Ngọc bội to bằng bàn tay đập mạnh vào mặt thiếu niên, rơi xuống đất.
Giây lát sau, hiện ra dấu đỏ ở trên cạnh khuôn mặt trắng nõn.
Áp suất xung quanh thiếu niên trong khoảnh khắc đã giảm xuống thấp nhất, khiến cho đôi mắt ngấn lệ của Nguyên Nguyên sinh ra chút bất an.
Khóe môi Úc Ly Lương căng thẳng, nhìn về phía nàng.
“Ngươi bắt nạt ta…”
“Không phải bắt nạt.”
Nguyên Nguyên hít một hơi rồi về phía hắn, nghĩ đến đôi mắt đen ngòm của hắn, cùng với đám gia cầm đầy máu me, khó tránh khỏi chần chờ.
Vừa rồi hắn quả thực là rất khác thường... Hơn nữa nếu như thật sự muốn nàng kia kia, vậy không phải nên là hai mắt phát sáng sao?
“Vậy ngươi vừa rồi làm sao thế?”
“Muốn ăn đồ…”
Nhị hoàng tử điện hạ cao lãnh vô tình lần đầu giải thích với người sống, "Đói đến hai mắt biến thành màu đen.”
Nguyên Nguyên: "......”
Tuy rằng vừa rồi quả thật hai mắt của hắn đã biến thành màu đen....
Nhưng hình dung đói đến hai mắt biến thành màu đen là dùng như vậy sao?
À, hóa ra nàng mới là con cá lọt lưới trong chín năm giáo dục bắt buộc.
Nguyên Nguyên ủy khuất đến mức nước mắt càng mãnh liệt hơn.
Úc Ly lạnh lùng liếc nàng một cái.
“Có thể đưa ra một yêu cầu cuối cùng.”
Hắn chưa bao giờ dỗ dành người khác.
Dù sao cũng cho tới bây giờ cũng không có ai dám khóc lóc om sòm với hắn.
Nhưng mà thiếu nữ phán đoán hắn thành vị hôn phu tương lai trong lúc bất tri bất giác đã rơi vào trong tưởng tượng tình cảm tốt đẹp trong tương lai.
Thiếu nữ đương đại Nguyên Nguyên làm sao có thể chịu đựng vị hôn phu bẻ gãy tay của nàng trong lúc không biết tình hình, còn có thể hời hợt như vậy được chứ?
Phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, làm sao nàng có thể không tức giận được.
“Ta muốn chia tay với ngươi, sau này ngươi cũng đừng đến tìm ta nữa!”
Nói ra lời có lực sát thương top 1 trong lúc cãi nhau, hốc mắt Nguyên Nguyên đỏ lên đẩy cửa rời đi.
Thiếu niên ở sau cánh cửa lớn kia giống như đang trò bảo vệ cánh cửa của quái vật, chỉ có sau khi đánh quái thành công thì mới có thể mở cửa ra.
Tuy rằng quái vật không bị đánh chết, nhưng đã bị đánh đến choáng váng.
Thiếu nữ thừa dịp quái vật bản quái còn đang mơ màng, trong nháy mắt đã thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Qua hồi lâu, Phạm Thoan mới xuất hiện ở chỗ này lại lần nữa.
Hắn phát hiện tuy rằng Nhị hoàng tử đã khôi phục lại, nhưng sắc mặt lại âm trầm đến đáng sợ.
Phạm Thoan đề nghị, "Thuộc hạ phái người đi gϊếŧ cô ta nha?”
Từng thấy dáng vẻ này của chủ tử, thiếu nữ này càng không thể giữ lại được.
Ngón tay thiếu niên nguy hiểm vuốt ve miếng ngọc bội, mạnh mẽ bóp ra một đường nứt.
“Rõ ràng cô ấy rất tham lam...”
Yêu cầu thứ ba lại khiến cho hắn rất mờ mịt.
Không biết chia tay là có ý gì...
Tại sao cứ nhất thiết phải đưa ra yêu cầu không cho hắn gặp lại nàng?
Sắc mặt thiếu niên không chút thay đổi mà nắm miếng ngọc bội kia.
Hai mươi năm qua, lần đầu tiên vị trí chỗ ngực lại có một loại ứ đọng như bùn đất tràn vào.
Không đau không ngứa, lại khiến hắn tự dưng sinh ra hành vi chống lại.