Chương 35: Lòng mắt đen

Không cần thí nghiệm, xem ra nàng cũng thật sự không đánh lại.

Nếu đã xảy ra loại chuyện đáng sợ này, làm sao giữ được mạng nhỏ đã trở thành suy nghĩ quan trọng nhất của nàng.

Hơi thở đáng sợ của nam nhân áp chế mà đến, theo mũi và cánh môi của nàng tinh tế ngửi ngửi.

Thiếu nữ đè nén tiếng khóc và sự run rẩy mềm mại trong thân thể giống như có lực lượng kỳ diệu, khiến cho hắn bị hấp dẫn trong một khoảnh khắc nào đó.

Giống như một con chó hoang đang kiếm ăn, mũi hắn dừng lại khi ngửi đến bên cổ nàng.

Tầng da thịt mỏng manh kia chôn trong động mạch chủ, một khi bị phá hư, cũng đủ để thiếu nữ mất máu mà chết ngay tại chỗ.

Thiếu niên lại nhíu mày, dường như chóp mũi lạnh như băng đã đυ.ng phải da thịt mẫn cảm của Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch.

"Ta... ta là một nữ nhân dâʍ ɭσạи, ta có tật xấu không sạch sẽ..."

Thiếu nữ thút thít giải thích cho mình một câu.

Nhưng mà thứ trả lời nàng chính là một tiếng "rẹt", vạt áo trên cổ rách ra, da thịt trắng mịn mềm mại giấu ở dưới lớp áo giống như mạ lên một tầng ánh sáng trong suốt còn sáng hơn cả trân châu dưới ánh trăng ảm đạm.

Hơi thở lạnh lẽo dán lên làn da Nguyên Nguyên bại lộ trong không khí, khiến cho thiếu nữ run rẩy càng kịch liệt hơn.

Cuối cùng kề sát xuống vị trí xương quai xanh, nơi đó mới là chỗ có hương khí nồng đậm nhất…

Nước mắt đứt dây từng giọt từng giọt rơi xuống, lộp bộp đập vào môi thiếu niên.

Thiếu niên nếm được một cỗ tư vị mặn chát.

“Hỗn... Hỗn đản... Ô ô ô....”

Tiếng nói mềm mại thanh ngọt của thiếu nữ lại vang lên một lần nữa.

Mới đầu không thể phân biệt được, thậm chí về sau càng thêm rõ ràng, lần này lại mang theo tiếng khóc cực kỳ xa lạ.

Thiếu niên bực bội khó hiểu, một nơi nào đó trong nội tâm bỗng nhiên bị chạm vào, thế cho nên ngay cả động tác cũng không thể khống chế mà hơi dừng lại.

Thừa dịp thiếu niên ngẩn người, tay kia của Nguyên Nguyên nhanh chóng rút ra ngọc bội hào quang nữ chính mang theo bên người, không có quy tắc mà đập vào đầu của tên biếи ŧɦái.

Hình như tên biếи ŧɦái đã bị nàng đập đến ngây ngẩn cả người, kinh ngạc lui về phía sau nửa bước.

Đạp lên tấm màn rủ xuống kia, vị trí cố định trên đỉnh màn trong nháy mắt vang lên tiếng yếu ớt, ào ào rơi xuống.

Giao giữa sáng và tăm tối trong phút chốc bị đánh vỡ, ánh nến ôn nhuận sáng bóng mạ ở trên người hai người, xua tan một chút hơi mù.

Đồng thời cũng làm cho Nguyên Nguyên thấy rõ dáng vẻ của biếи ŧɦái chết tiệt này.

“Đại... Đại Căn ca?”

Nguyên Nguyên hoàn toàn khϊếp sợ tại chỗ.

Không phải bởi vì sự hung hãn vừa rồi của thiếu niên, mà là bởi vì đôi mắt kia của thiếu niên đã hoàn toàn đen xì.

Nàng khϊếp sợ mà nghi ngờ có phải thế giới này có bug hay không?

Lòng trắng mắt của hắn đâu? Lòng trắng đi đâu rồi?

Mỹ thiếu niên đang yên đang lành, tại sao còn trẻ tuổi như thế mà đã mắc bệnh mắt đen rồi?

Sau đó chân Nguyên Nguyên vừa mềm nhũn mà ngã ngồi xuống đất vừa tuyệt vọng suy nghĩ, có một vài tác giả viết văn không hề nói đến logic, nàng cũng cực khổ đến xuyên sách, hắn không có lòng mắt trắng thì có tính là gì chứ?

Nước mắt mặn chát chậm rãi tiêu hóa trong miệng.

Cỗ ham muốn xấu xa như hồng thủy ngập trời ở trong lòng dường như đột nhiên đổ xuống một thùng nước đá.

Khôi phục lí trí trong nháy mắt, lúc này Úc Ly Lương mới chậm rãi nhìn rõ thiếu nữ khóc đỏ mắt trước mắt.

Chuyện vừa rồi đã làm, giống như là từ một góc độ khác chậm rãi truyền vào trong đầu hắn.

Cho đến khi trong mắt nồng đậm màu đen chậm rãi rút đi, cảm xúc của thiếu nữ vẫn sẽ ảnh hưởng đến hắn một cách vô cùng rõ ràng.

Kinh hãi, hoảng sợ, còn có nỗi sợ hãi nồng đậm trong nước mắt, cùng với cổ tay mềm mại giòn tan của nàng, mềm nhũn nằm úp sấp xuống một bên, trông cực kỳ đáng thương.

Mà người khởi xướng tất cả chuyện này, là hắn.

Thiếu niên trầm mặc, bất thình lình bắt lấy cổ tay trật khớp của nàng nhẹ nhàng nâng lên.

Rắc—

Đã nối lại tay gãy rồi.

Nguyên Nguyên cũng chưa kịp phản ứng có đau hay không, nhưng ánh mắt khôi phục bình thường của hắn hiển nhiên đã không giống vừa rồi...