Chương 34: Biếи ŧɦái

Cửa phòng hư hư thực thực bị người khóa lại.

Nguyên Nguyên nhất thời nghĩ tới nha hoàn khả nghi vừa rồi.

Xuyên thấu qua cửa sổ hoa chạm rỗng, mơ hồ có thể thấy đây là một sân viện cực kỳ xa lạ.

Bốn phía đen kịt giơ tay không thấy năm ngón, nếu không phải tối nay phía chân trời còn có một vầng trăng bạc chiếu xuống một chút ánh sáng nhạt, e rằng Nguyên Nguyên cũng không hề nhìn thấy gì cả.

Một trận gió thổi qua, mùi hôi thối siêu nồng độ hỗn hợp của các loại gia cầm súc vật đập vào mặt, khiến Nguyên Nguyên suýt chút nữa đã nôn ra.

Mùi tanh nồng nặc gay mũi như vậy lần trước vẫn là ngửi thấy ở lò mổ bên cạnh chợ.

Nguyên Nguyên đi về phía một căn phòng khác, dưới chân đá trúng một thứ, là một con gà chết.

Tiếp tục đi vào trong, lại đá trúng một con vịt bị gãy cổ.

Nguyên Nguyên: "......”

Quả nhiên là mình đã đi nhầm vào lò mổ kỳ quái gì đó.

……

Trước khi trời tối, Úc Ly Lương đã cảm thấy thân thể "Đói".

"Đói" như vậy không phải là do dạ dày trống rỗng, mà là một suy nghĩ đơn giản về việc ăn uống.

Độc tính của Thao Thiết sẽ phát tác vòng đi vòng lại.

Cho dù ngày thường thiếu niên nhìn như dễ dàng áp chế.

Nhưng khi đói đến một mức độ nhất định, lý trí yếu ớt đến gần như không chịu nổi một kích trước dục vòng đối với thức ăn của con người.

Sau khi trời tối, người của Tây Sương Viện cũng đã rời đi.

Trước khi đi Phạm Thoan đã nói, có lẽ tối nay người bên phía Vệ Quốc công phủ sẽ phái người đến dò hỏi.

Nhưng.... vậy thì thế nào?

Ngoại trừ lại là chịu chết vô ích mà thôi...

Không biết qua bao lâu, lâu đến trong phòng tối đen gần như không còn nghe thấy tiếng hít thở của người sống.

Thiếu niên cụp mắt yên lặng nhìn mình trong gương, con ngươi đen nhánh trong mắt đi theo ngọn nến nhảy nhót lúc căng lúc rụt, giống như đã hòa vào tiết tấu của hô hấp.

Nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai phát hiện chỗ biến hoá kỳ lạ gì.

Mùi hôi trong sân càng lúc càng nặng.

Có người ném "mồi nhử" vào trong, cố ý đẩy nhanh tốc độ mất đi lý trí của thiếu niên.

Nhưng trong phòng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, giống như cũng không có bất kỳ vật gì có thể thu hút thiếu niên rời khỏi phòng nửa bước.

Cho đến gần giờ tý, một thiếu nữ mở cửa phòng hắn ra.

Đây cũng là cánh cửa duy nhất Nguyên Nguyên có thể đẩy ra, sau cánh cửa lại nối liền với những phòng khác.

Bên ngoài phòng nhìn rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng lại càng vô cùng đen kịt.

Vất vả lắm Nguyên Nguyên mới mò được một cây nến còn hơi ấm, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn sờ ra một mẩu lửa ở xung quanh chân nến, thắp sáng ngọn nến.

Lạp- -

Ngọn nến nhanh chóng nhảy lên, giống như có gió mạnh đột nhiên thổi qua.

Trên cổ chợt căng thẳng.

Nguyên Nguyên theo bản năng kéo đồ bên cạnh, lại kéo xuống một tấm màn.

Lòng đèn bị gió thổi tắt phát ra âm thanh sột soạt, trải qua thời gian ngắn ngủi trong bóng tối sau đó lại cháy lên.

Màn trướng lại ngăn cách ra ranh giới giữa ánh sáng và bóng rồi.

Sau một hồi tĩnh mịch, Nguyên Nguyên mới phát hiện mình bị người ta bóp cổ.

Cánh tay kia dài mà có lực, trực tiếp đè nàng vào góc tường.

Ánh trăng nghiêng nghiêng từ cửa sổ chiếu xuống sườn mặt của hắn, ngay lúc Nguyên Nguyên muốn nhìn rõ, nam tử đột nhiên cong cánh tay, thu gần khoảng cách với nữ tử.

Giống như một con gà thét chói tai bị người ta đè lên tường, trong đầu Nguyên Nguyên gần như trống rỗng.

Cho đến khi hơi thở lạnh như băng của đối phương phun lên mặt nàng, khoảng cách gần đến mức nàng hơi quay đầu là có thể chạm vào chóp mũi của hắn…

Là.... Là biếи ŧɦái.

Trái tim của Nguyên Nguyên đập thình thịch, chỉ hận trong túi không có điện thoại di động để báo cảnh sát.

“Ô ô ô...”

Nguyên Nguyên hoảng hốt đến đầu đổ mồ hôi lạnh, nắm dây buộc vừa mới bắt được trong tay, vỗ lung tung lên hai má ahắn, ngay sau đó năm ngón tay như kìm sắt của đối phương chế trụ cổ tay nàng, chợt nghe thấy một tiếng "Răng rắc".

Tay Nguyên Nguyên cứ như vậy mà.... Gãy rồi?

Gãy, rồi?

Sau một thời gian ngắn mơ hồ, khóe mắt Nguyên Nguyên ướŧ áŧ, sợ đến phát run.

Là đang sợ hãi trinh tiết vào tối nay sẽ rời nàng mà đi sao?

Không, nàng là đang sợ hãi mạng nhỏ sẽ rời nàng mà đi vào đêm nay...

Lúc ấy mỗi ngày Nguyên Nguyên còn cùng các bạn cùng phòng ngốc nghếch chửi mắng những trận cường gian này khi xem thấy ở trên tin tức, thậm chí còn cùng nhau tham dự thảo luận nếu như mình gặp phải chuyện như thế này thì phải làm sao?

Cuối cùng mọi người đã thảo luận ra một kết quả.

Đó chính là đánh, đánh được thì đánh đến chết, đánh không lại cũng phải giữ chặt cái mạng nhỏ của mình.

Cô gái đương đại đã không cần phải vải bó chân như triều đại Đại Thanh nữa, thiếu một cái cũng không tính là gì, cho dù bị người ta đè xuống đất đánh một trận, khuất nhục thì vẫn khuất nhục, nhưng còn lâu mới chết vì chuyện này.

Nhưng tình hình trước mặt, Nguyên Nguyên cử động bàn tay phải hư hư thực thực bị gãy, rất muốn khóc lớn lên một trận.

Đau vãi đạn.