Ninh Gia nói để cho Nguyên Nguyên suy nghĩ ba ngày, thêm một ngày cũng không thể.
Khi Nguyên Nguyên bị dẫn đi, đây là lần thứ ba Ninh Gia pha nước trà cho nàng.
Nguyên Nguyên nhìn Ninh Tam công tử rót đầy nước trà, bỗng nhiên cảm thấy sự khác biệt mà hắn dành cho muội muội và người thân như ở trong sách đã khong còn đáng tiền nữa.
Đương nhiên, sự khác biệt giữa nàng và hai ngoại lệ đó chính là, trong nước trà của nàng thường xuyên có nguyên liệu.
“Nguyên Nguyên, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”
Ninh Gia bình tĩnh chờ đợi quyết định cuối cùng của nàng.
Nguyên Nguyên giống như chim cút, trên mặt nơm nớp lo sợ, trong lòng lại biết cẩu bức số 3 này sẽ không có khả năng buông tha mình.
Để không khiến Ninh Gia nghi ngờ, giọng thiếu nữ có chút chần chừ, "Mấy ngày nay nô tỳ ăn không trôi, ngủ không ngon, sau khi kiệt sức, cảm thấy điều kiện mà Tam công tử đưa ra..."
Nguyên Nguyên nói đến đây hơi dừng lại, vừa vặn để lại một sự hồi hộp.
Thấy Ninh Gia ung dung nhìn nàng, nàng mới chậm rãi trả lời: "Có thể đồng ý.”
Ninh Gia nhướng mày, có vẻ không tin nàng lại đồng ý dễ dàng như vậy.
“Nhưng nô tỳ còn có một điều kiện?”
Nguyên Nguyên lại kịp thời bổ sung thêm một câu.
“Điều kiện gì?”
Nguyên Nguyên nhíu mày, mắt nước chớp chớp, "Nguyên Nguyên có thể giúp Tam công tử làm việc đã là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, kiếp trước tích đức, tám đời tu được phúc phận..."
Trong lòng Nguyên Nguyên: Xin lỗi phần mộ tổ tiên, xin lỗi kiếp trước, xin lỗi tám đời...
“Cho nên, Nguyên Nguyên đã thỏa mãn đến cực điểm, sẽ không hy vọng xa vời sinh con trai cho Tam công tử nữa.”
Động tác của Ninh Gia dừng lại.
Hắn ngước mắt nhìn Nguyên Nguyên, hỏi nàng: "Thật sao?”
Nguyên Nguyên ra vẻ nhịn đau gật đầu.
Còn thật hơn cả chân trâu, thậm chí có thể lấy một giả phạt mười.
Nhìn khóe môi nàng cố nén, Ninh Gia khẽ mỉm cười.
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Thiếu nữ cũng lại nở nụ cười, "Đúng vậy, có thể làm việc cho Tam công tử thật tốt.”
Lần này Ninh Gia rõ ràng chân thành hơn hai lần trước, mời nàng uống trà xanh bí quyết độc môn của hắn.
“Nếu đã đạt thành nhất trí, sao không uống chén trà ta tự tay pha chế?”
Tâm trạng của Ninh Tam công tử vô cùng sung sướиɠ, "Tuy rằng lần đầu tiên đã bỏ thuốc, nhưng đó là bởi vì Nguyên Nguyên không ngoan, lần này thì không giống.”
Nguyên Nguyên ánh mắt tràn đầy chờ mong của hắn nhìn chằm chằm, ánh mắt xẹt qua chén nước trà xanh biếc kia, trong lòng cũng không tìm ra được lý do để từ chối.
Lần này nàng đã đồng ý với hắn, hắn còn có chuyện gì để bỏ thuốc chứ?
Hơn nữa muốn gϊếŧ chết một nha hoàn nho nhỏ như nàng, đối với Ninh tam công tử mà nói còn không phải là chuyện trong vài phút sao.
Không uống ngược lại mới khiến người ta hoài nghi.
Ôm tâm tư như vậy, Nguyên Nguyên lại được sủng ái mà kinh sợ uống cạn chén trà xanh kia.
“Trà này thế nào?”
“Ừm... Trà ngon.”
Ngoại trừ cảm giác trà ngon ra, Nguyên Nguyên còn cảm thấy choáng váng.
Nguyên Nguyên lảo đảo vịn bàn, nhìn hai vai người đàn ông đối diện cười đến phát run, đầu trong nháy mắt cứng đờ.
“Không được Nguyên Nguyên...”
Cẩu bức số 3 tao nhã che môi, chậm rãi nói.
“Chỉ muốn giúp ta làm việc, nhưng không muốn giúp ta sinh con trai... Ta cảm thấy không được.”
Nguyên Nguyên: "......”
Khi trà xanh giả như nàng gặp phải nam nhân trà xanh thật, Nguyên Nguyên giống như thấy được tương lai của mình thua đến ngay cả quần trong cũng không còn.
“Chó....”
Cẩu bức, có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu—
Lời tàn nhẫn còn chưa kịp nói ra, thiếu nữ cũng đã ngã nhào.
Ninh Gia nhìn thiếu nữ ngất xỉu chậm rãi thu lại nụ cười.
Ngón tay hắn khẽ chọc nốt ruồi nước mắt trước mắt nàng, lúc này mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.
“Công tử....”
Tâm phúc của Ninh Gia tiến lên thăm dò.
Ninh Gia liếc cậu một cái: "Bỏ đi.”
“Vị kia... Khi tức giận lên, làm không tốt sẽ chết người.”
Chỉ cho nàng một bài giáo huấn, nếu như để nàng không cẩn thận mà chết ở nơi đó, hắn lại có hơi không nỡ.
Sau khi bỏ đi suy nghĩ này, tất cả lại trở nên vô cùng tẻ nhạt không thú vị.
Ninh Gia tùy ý sai người đưa Nguyên Nguyên về, liền xoay người vào trong phòng.
……