Trong gió mang đến mùi tanh rất nhẹ.
Úc Ly Lương dọc theo góc tường chậm rãi đi tới bờ sông nhỏ.
Thiếu niên ngồi xổm bên bờ sông, bỗng nhiên nhét thẳng năm ngón tay vào trong nước, bắt được một con cá chết.
Thân cá dính tanh hôi, vảy cũng vỡ nát.
Nhưng ánh mắt của hắn lại bình tĩnh tập trung ở chỗ bụng của con cái này, nơi uốn lượn chảy xuôi máu tươi.
Thiếu niên liếʍ liếʍ chóp răng, con ngươi u ám hơi co rút lại.
Khát vọng mà cơn đói mang lại khiến hắn cảm thấy lý trí đang không ngừng bị áp bức.
Cho đến khi cổ tay của hắn bị người khác dùng sức đè xuống.
“Điện hạ....”
Phạm Thoan đúng lúc xuất hiện bên cạnh thiếu niên, thấp giọng nhắc nhở, "Bây giờ hồi cung... vẫn còn kịp.”
Ít nhất trong cung có tất cả đồ vật thiên tử chuẩn bị cho hắn.
Úc Ly Lương cầm lấy con cá chết kia cũng không hành động tiếp.
Cho đến khi tiêu hóa hoàn chỉnh mùi tanh buồn nôn kia, sau đó mới chậm rãi buông lỏng tay ra, tùy ý để con cá chết này nổi lên bụng trắng, trôi nổi trên mặt nước.
“Không cần.”
Ở chỗ này, không phải những người đó cũng đặc biệt chuẩn bị chỗ cho hắn sao?
Sân viện đặc biệt cho quái thai mà xây dựng lại, ngay tại nơi mà hắn cùng với Châu Châu đã sống.
Tâm tính tràn ngập ác ý và tò mò, lại có bao nhiêu người rất muốn nhìn xem, khuôn mặt ác quỷ rơi vào nhân gian này rốt cuộc đáng sợ như thế nào?
Có lẽ trong chuyện này sẽ có cạm bẫy, có lẽ không có, nhưng đặt ở người bình thường trên người, ai cũng không muốn vô duyên vô cớ mạo hiểm.
Thế nhưng, tâm ý của Nhị hoàng tử đã định.
Mà Phạm Thoan cũng chưa bao giờ ngỗ nghịch lại mệnh lệnh của chủ nhân.
Các vũ cơ trong Bách Hoa Viện đang biên soạn một vũ điệu mới cho Ninh tam công tử thưởng thức.
Mặc dù các mỹ nhân không được gọi là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng đều có kiều thái, đôi mắt yêu mị như tơ.
Ninh Gia cầm ly rượu, khóe môi nở nụ cười, lần này lại có chút không yên lòng.
Hắn nhìn như say mê, nhưng sự nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng lớn.
Nữ tử kia, rốt cuộc là khác biệt ở chỗ nào....
Cho đến khi tâm phúc bên ngoài đi vào phòng, thì thầm vài câu ở bên tai hắn.
Ninh Gia hơi kinh ngạc.
Thật không ngờ chuyện này lại có liên quan đến Nhị hoàng tử...
Tuy rằng bản thân Nhị hoàng tử xuất quỷ nhập thần trong phủ, nhưng cũng không ai dám tiếp cận.
Nhưng chuyện này không có nghĩa là hành tung nhiều lần của hắn cũng sẽ không để lại dấu vết.
Lại cứ có một lần như vậy, khiến cho một tai mắt phát hiện, một tiểu nha hoàn to gan đã từng tiến lên tiếp xúc với Nhị hoàng tử điện hạ.
Nha hoàn kia chính là Nguyên Nguyên.
Vẻ mặt Ninh Gia giật mình, những chỗ không nghĩ ra lúc trước lập tức sáng tỏ.
Thì ra là như vậy.
Hắn không tự chủ được mà cười khẽ, cảm thấy buồn cười vì những suy nghĩ mà hắn đã lãng phí mấy ngày nay.
Là bởi vì tìm được cành cây càng cao hơn, cho nên mới không để ý đến những công tử nho nhỏ trong phủ Quốc công như bọn họ sao?
Cũng khó trách nàng lại đột nhiên sinh ra “biến hóa” khác lạ như thế ở trước mặt hắn.
Xác nhận Nguyên Nguyên vẫn là nha hoàn tham lam vô độ, lòng Ninh Gia mới nhẹ nhàng hơn vài phần.
Nếu không, hắn sẽ cảm thấy rất quái lạ.
Giống như là mấy ngày nay, hắn sẽ bởi vì thấy nàng không thuận mắt, mà cực kỳ muốn đưa nàng đến trước mặt, không giới hạn mà đi thăm dò nàng.
Cũng may hắn khống chế được loại suy nghĩ cổ quái này, cũng đợi được lời giải thích hợp lý.
Cảm giác khó hiểu chặn ở ngực trong nháy mắt cũng bình thường trở lại.
Hắn rót đầy ly rượu, giọng nói khoan dung, "Nâng cao đạp thấp là chuyện thường tình..."
Ninh Gia đánh giá từng vũ cơ.
Mặc dù những vũ cơ kia bề ngoài hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ tương tự với Sở Nhi.
Nhưng không ai có thể giống Nguyên Nguyên, có thể có loại cảm giác quen thuộc này từ trong xương cốt.
Đây cũng chính là lý do tại sao hắn lại chọn trúng Nguyên Nguyên.
Hắn nhếch môi, thấp giọng nỉ non, "Nhưng chờ đến khi cô ta biết thế giới bên ngoài nguy hiểm thế nào, sẽ hiểu ai mới là chủ tử mà cô ta có thể dựa vào.”