Chương 30: Lạt mềm buộc chặt

Nguyên Nguyên ôm một bụng tâm tư lề mề đi qua, thử hỏi: "Đại Căn ca, ngươi biết chữ không?”

Nếu như từ hôn, dù sao cũng cần phải đương sự hai bên viết một phần thư từ hôn gì đó làm bằng chứng nhỉ?

Nếu như không viết thư từ hôn, vậy cũng phải viết hôn thư không phải sao?

Thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm nàng như cũ, không trả lời.

Nguyên Nguyên lập tức bừng tỉnh.

Suýt nữa đã quên mất, hắn chỉ là một tên nô ɭệ, làm sao có thể biết chữ? Ở thời hiện tại, cơ bản cũng đều là tìm người viết xong rồi trực tiếp ấn vân tay.

Nếu có thể biết chữ, thì đều là người văn hóa trong người có văn hóa rồi.

Nguyên Nguyên khó tránh khỏi cảm thấy nuối tiếc thay cho hắn.

Đặt vào hiện đại, không biết viết chữ gì đó chính là khuyết điểm trí mạng trong thị trường xem mắt.

Hơn nữa cho dù hủy bỏ suy nghĩ từ hôn, ngày sau đi theo hắn kết bạn sống qua ngày, những rắc rối do không biết chữ mang lại chắc cũng không ít nhỉ?

Nguyên Nguyên không có dã tâm gì quá lớn, không cầu hắn đại phú đại quý, nhưng tốt xấu gì cũng phải tháo cái mũ người mù chữ xuống mới được...

Úc Ly Lương nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của nàng một lúc lâu, cuoió cùng cũng nhớ nàng đến đây để làm gì.

Nàng đến đây để yêu cầu mình đúng không?

Mạo danh thay thế chủ nhân của ngọc bội, không phải là nàng ham muốn quyền lợi và lợi ích mà người khác không có của hắn sao?

Úc Ly Lương cũng không cảm thấy bất ngờ vì chuyện gì.

Trước đây cũng không phải là không có nữ nhân muốn lại gần hắn vì những thứ này.

Nàng không phải là người đầu tiên và cũng không phải là người cuối cùng.

“Ngươi có thể đưa ra một yêu cầu với ta.”

Thiếu niên hơi hé môi, trong lúc vô hình đã xúc tác lòng tham trong lòng nàng.

Nói như vậy, cũng rất dễ dàngkhiếnể cho những nữ tử này nhanh chóng lộ ra sắc mặt tham lam....

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, thiếu nữ liền nhanh chóng bại lộ ra những lời nói ở bên miệng.

“À... Vậy ta hy vọng ngươi có thể biết chữ.”

Sắc mặt thiếu nữ hàm chứa sự cổ vũ, ánh mắt giống như nhìn đứa con trai ngốc của địa chủ, trước khi Úc Ly Lương kịp phản ứng đã đưa ra một yêu cầu to gan hơn.

“Nếu có thể học thuộc một bảng Tam Tự Kinh hoàn chỉnh thì càng tốt.”

Đối mặt với yêu cầu hà khắc như vậy, ngay cả lông mày cũng mà thiếu niên cũng không hề kích động, có thể thấy được tố chất tâm lý.

Nguyên Nguyên không hề lay động mà đánh giá hắn, trên mặt không lộ ra, trong lòng cũng đã hài lòng một nửa.

Phạm Thoam âm thầm ngồi xổm trong góc: "......”

Nghe nói lúc ba tuổi Nhị hoàng tử điện hạ đã có thể đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh...

Hắn cảm thấy nàng giống như đang vũ nhục Nhị hoàng tử, nhưng hắn không có chứng cứ.

Sau khi Nguyên Nguyên nói xong yêu cầu này liền như trút được gánh nặng, không hề nhận ra mình đã bỏ lỡ cơ hội quý giá gì.

Thiếu niên đối diện với vẻ mặt không chút gợn sóng chậm rãi liếc nàng một cái.

Có lẽ nàng đang giả ngu...

Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nhắc nhở nàng: "Còn lại một cái.”

Nguyên Nguyên nghi hoặc, "Còn lại cái gì?”

Thiếu niên "Ừm" một tiếng, tiếp tục cụp mắt nhìn cỏ xanh dưới chân.

Nguyên Nguyên: "......”

Rõ ràng nhìn bọn họ cũng không khác biệt lắm, nhưng sao lại cảm thấy đã khác biệt cả một thế hệ ông cháu thế.

Giống như nghĩ đến chuyện gì đó, thiếu nữ bỗng nhiên lại tiến lên.

Lần này lại nhét một vật lành lạnh vào tay Úc Ly Lương.

Lông mi Úc Ly Lương khẽ run, chợt nghe thiếu nữ thấp giọng nói với hắn: "Đại Căn ca, đừng… đừng để bụng mình đói.”

Nàng nhanh chóng nói xong, đôi tay mềm mại mịn màng kia đồng thời cũng nhanh chóng rời khỏi lòng bàn tay hắn, ngay cả cỗ khí tức thanh ngọt kia cũng cách xa.

Thấy làn váy màu hồng nhạt biến mất sau tường, lúc này Úc Ly Lương mới chậm rãi mở lòng bàn tay ra.

Là một đồng bạc lẻ.

“Lạt mềm buộc chặt.”

Trên đầu tường thình lình toát ra một cái đầu người, vẻ mặt Phạm Thoan có chút ngưng trọng phán đoán ra tác dụng của đồng bạc vụn này.

Là vì để cho người ta trước thả lỏng lòng phòng ngự, sau đó lại công kỳ bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng.

“Một yêu cầu cuối cùng, cô ta chắc chắn sẽ lộ ra nguyên hình.”

Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, Phạm Thoan đã đưa ra kết luận này.

Phạm Thoan cho rằng, nữ nhân càng tham lam, sẽ càng che giấu sự tham lam đáng sợ của mình sâu hơn.

Có thể thấy được nha hoàn này tâm cơ sâu xa, mưu kế xa vời.

Cho nên...

Úc Ly Lương cúi đầu, ước lượng đồng bạc vụn nhẹ hều kia.

Rốt cuộc nàng phải tham lam đến mức nào, mới đủ để lộ ra khuôn mặt đáng ghê tởm của nàng?