Chương 29: "Đại Căn ca, ngươi biết chữ không?”

Sáng sớm, Nguyên Nguyên nghênh đón một ngày cực khổ mới, tinh thần uể oải không phấn chấn bắt đầu tự hỏi triết lý nhân sinh, vũ trụ nghĩa lý sâu kín, thậm chí là khởi nguyên của nhân loại.

Cuối cùng, Nguyên Nguyên đưa ra một kết luận.

Nếu như từ chối cẩu bức số 3, nàng nhất định sẽ rơi vào trong tay cẩu bức số 2, từ nay về sau trải qua cuộc sống càng thê thảm vô nhân đạo hơn.

Cho nên Ninh Gia nhìn như rộng lượng hiền lành bảo nàng trở về suy nghĩ, thực ra cũng đã đoán được Nguyên Nguyên không còn lựa chọn nào khác từ lâu.

Tổng kết lại, lập tức thường xuyên vì thu nhập thêm mà chui vào phòng tối ca hát với Đại công tử, lại bị Tam công tử mang đến phòng ngủ uống trà xanh bí phương độc nhất vô nhị, Nguyên Nguyên còn cùng Nhị công tử lôi kéo không rõ ở trong mắt người bên ngoài, còn là một nha hoàn vô cùng dâʍ ɭσạи.

Sau một hồi thao tác, nàng giống như đã tẩy trắng sự tịch mịch.

Khi cốt truyện phát triển đến bước này, Nguyên Nguyên bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ cổ quái.

Nếu luôn kháng cự không chỉ không thể thay đổi bất cứ kịch bản gì, ngược lại còn làm tăng tốc phát triển của kịch bản...

Như vậy nếu như nàng không cố gắng vứt bỏ ngọc bội, không cố gắng đưa ra lời từ hôn với Đại Căn ca, thậm chí là không hề phá hư cơ hội mình trở thành thế thân của nữ chính, hơn nữa thuận theo cốt truyện, vậy có phải đại biểu như thế thì nàng mới cơ hội tìm được lỗ hổng ở trong đó, tìm được một con đường sống khác cho mình hay không?

Suy nghĩ này khiến trái tim nhỏ bé của Nguyên Nguyên không hiểu sao lại khẽ đập một cái.

Suy nghĩ như vậy rõ ràng cũng đầy lỗ hổng, nhưng cũng là góc độ suy nghĩ mà Nguyên Nguyên chưa từng có...

Pháo hôi trong tiểu thuyết thật sự đúng là đã tra với Đại Căn ca, nhưng nếu như bây giờ Nguyên Nguyên đột nhiên cảm thấy Đại Căn ca này không tệ, có thể ở cùng một chỗ với hắn thì sao?

Câu hỏi mang tính giả thuyết này giả thiết được một nửa, đột nhiên dừng lại.

Bởi vì đi được một nửa, khóe mắt Nguyên Nguyên cực kỳ nhạy cảm bắt được một vệt xanh biếc.

Nàng ngẩng đầu nhìn theo vệt xanh kia, vì thế lại nhìn thấy bóng dáng màu xanh lá trong góc sau bức tường quen thuộc kia.

Sáng sớm, thiếu niên giống như đã cắm rễ, đứng ở phía sau tường không nhúc nhích.

Nguyên Nguyên: "......”

Chẳng lẽ đây là một cây tre đang cos mặt tường sao?

“Đại Căn ca?”

Hôm nay vị dưỡng phu từ nhỏ kia của Nguyên Nguyên hình như không cẩn trọng đi làm, mà lại bắt đầu lẳng lặng ngẩn người một mình đứng ở góc tường Tây Uyển này.

Hình như hắn vô cùng thích nơi này…

Thậm chí Nguyên Nguyên sắp bắt đầu hoài nghi có phải mấy lần trước hắn đã chiếm địa bàn của người khác cho nên mới bị đánh hay không.

“Đại Căn ca, gần đây ngươi thường xuyên ngẩn người ở đây sao?”

Giọng nói mềm mại của thiếu nữ chui vào vành tai.

Ngón tay dưới tay áo Úc Ly Lương nhẹ nhàng uốn lượn, con ngươi đen nhánh của hắn chậm rãi chuyển động, nhìn thấy thiếu nữ đứng ở nơi cách mình rất gần.

Đó là một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng thiếu nữ lại không hề phát hiện, tiếp tục đứng ở trước mặt của mình, thậm chí còn sờ sờ trán của hắn.

Bàn tay mềm mại lướt qua trán hơi lạnh của thiếu niên, Nguyên Nguyên nhìn thấy chỗ bị ngọc bội đập vào không hề có dấu vết, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bất thình lình đối diện với đôi mắt u trầm đen kịt của thiếu niên kia, nghĩ đến giả thiết vừa rồi, lòng Nguyên Nguyên lại bắt đầu đột nhiên nổi lên.

Khi đề tài từ hôn này cuối cùng đã tiến hành đến lúc không thể không tiến hành, Nguyên Nguyên lại ý thức được thực ra trong tiềm thức của mình cũng không bài xích thiếu niên này lắm.

Cho dù là lúc ban đầu, Nguyên Nguyên cũng theo thói quen cho rằng muốn thoát khỏi vận mệnh, phải thoát khỏi tất cả thiết lập đã áp đặt lên người nàng.

Nhưng nghĩ lại, nếu như nàng thuận theo tự nhiên mà ở cùng với Đại Căn ca, có phải cũng có thể thay đổi kết cục ban đầu hay không?

Nguyên Nguyên nhìn thiếu niên mi thanh mục tú nhất thời rơi vào trầm tư.

Tuy rằng hắn cắn hạt dưa không nhả vỏ, nhưng về sau hắn sẽ gϊếŧ heo...

Có thể đầy đủ cơm áo không no vào thời cổ đại, cũng xem như là một gia đình giàu có đông đúc nhỉ.

Nghĩ như vậy, Nguyên Nguyên bỗng nhiên phát giác tiền đồ của Đại Căn ca thực ra cũng là một mảnh ánh sáng.

Là một con cá muối, muốn tìm ra người có tiền đồ hơn cả kẻ giàu có, thì chính là bám vào một nam nhân biết gϊếŧ heo nhỉ?

Nếu như phải tìm đối tượng sống qua ngày, cũng không phải là không thể khảo sát một chút…

Nguyên Nguyên ôm một bụng tâm tư lề mề đi qua, thử hỏi: "Đại Căn ca, ngươi biết chữ không?”