Đến thời điểm mấu chốt này, cuối cùng Nguyên Nguyên mới phát hiện có lẽ phương hướng cố gắng của nàng không đúng lắm, nếu cứ tiếp tục phát triển theo chuyện quỷ dị này, nói không chừng cũng không cần nam nữ chính lên sân khấu, một mình nàng đã hoàn thành tiết mục dắt chó rồi.
Nguyên Nguyên nín thở: "Nô tỳ muốn suy nghĩ một chút, sẽ trả lời Tam công tử sau.”
Ninh Gia nhấp một ngụm trà, ánh mắt bình tĩnh quan sát nàng, sau đó mới thoải mái cười, "Đương nhiên có thể.”
Ngón tay hắn bóp cằm mềm mại của thiếu nữ, hứa hẹn với nàng, "Hậu viện của ta, vĩnh viễn đều có chỗ cho Tiểu Hồng Hạnh ngươi.”
Nguyên Nguyên ngửa cổ, trong bầu không khí mập mờ đến tràn ngập bong bóng màu hồng gần như cứng đờ thành một con cá muối.
Cho đến khi Tam công tử anh tuấn buông con cá muối này ra, thiếu nữ mới lừa gạt chạy ra khỏi đây.
Người đi trà lạnh.
Ninh Gia thấy bóng lưng nàng rõ ràng là hận không thể chắp cánh chạy trốn, cũng không nhanh không chậm mà lật chén trà của nàng.
Sau đó đưa ngón tay dính mùi thơm của nàng xuống dưới mũi, tinh tế ngửi ngửi tư vị của nàng.
Không giống với Sở Nhi, nhưng.... cũng không khiến cho hắn thấy phản cảm?
Ninh Gia xoa xoa ngón tay, cảm giác ấm áp tinh tế dường như vẫn quấn quanh đầu ngón tay hắn.
Ánh mắt của nàng và trước kia... thật sự rất không giống nhau.
“Đi điều tra một chút.”
Ninh Gia thản nhiên mở miệng với tâm phúc bên cạnh.
Một vật nhỏ tầm thường như vậy, làm sao lại dám ngỗ nghịch với hắn?
Trời tối rồi.
Cho đến giờ tý, trên bầu trời tối tăm, ngay cả chút ánh trăng quạnh quẽ kia cũng bị mây đen dày đặc nuốt chửng, lúc ẩn lúc hiện, phảng phất tràn ngập một cỗ ý vị không tốt.
Nam tử tử trung niên ngã vào trong vũng máu, trên mặt đầy máu tươi tràn ngập vẻ kinh hãi, giống như là nhìn thấy ác quỷ chốn nhân gian vậy, trong cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển.
“Ô... không, không có liên quan đến ta…”
Chuyện lâu như vậy, rõ ràng lâu đến mức thậm chí trí nhớ đã quên mất…
Nhưng vào tối nay, lại bị người khác nhắc đến, còn là dùng thủ đoạn máu tươi như thế.
Chuyện năm đó, Châu Châu cô nương mang thai sinh con, là lão thái thái trong cơn nóng giận đã mặc kệ sự sống chết của nàng.
Sau đó Châu Châu cô nương vốn được lão thái thái che chở cũng đã bị người khác khi dễ, sau khi không có sự che chở của lão thái thái, lại làm ra chuyện xấu như vậy, cũng có thể tưởng tượng được thời gian nàng ở trong phủ.
Ninh Châu Châu là thiên kim nhỏ nhất phủ Vệ Quốc công, nhưng nàng cũng là một cô ngốc không hơn không kém.
Vẻ đẹp duy nhất của nàng, đã được đứa con duy nhất của nàng kế thừa.
Hôm nay đứa bé này đã trưởng thành, đứng ở trước mặt nam nhân trung niên, cùng hắn cẩn thận “nhớ lại” những chuyện cũ này.
Tiến độ gϊếŧ người chậm lại, cũng không phải do Úc Ly Lương cảm thấy mệt mỏi.
Mà là bởi vì trí nhớ của hắn chậm lại.
Trong trí nhớ có nhiều người như vậy, phải nhớ từng người một, cũng không phải chuyện dễ dàng gì,
“Bảy mươi bốn - -“
Ai có thể nghĩ đến, trong năm năm đó, đã từng có ít nhất bảy mươi bốn người tham dự vào chuyện mưu hại mẫu thân hắn.
Ác ý của con người có thể theo gió mà dài, cũng sẽ tụ tập mà đến.
Úc Ly Lương lại nhớ tới, đột nhiên có một ngày, hai vị cữu cữu thứ xuất đi nhầm vào Tây Sương Viện, lúc nhìn thấy Ninh Châu Châu vô cùng kinh ngạc, sau đó mới nhớ tới là chính là muội muội ngốc được giấu ở trong nhà kia.
Nữ tử xinh đẹp như vậy, nếu không phải là muội muội thì tốt biết mấy…
Bọn họ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, có ý muốn khinh bạc nàng dưới ánh mắt vô tri của nàng.
Sau đó Úc Ly Lương trưởng thành hơn một chút, sẽ trộm đồ cho cô ngốc ăn, nhưng mỗi lần đều sẽ chạy đến bức tường phía sau Tây Uyển kia, bị những người đó bắt được.
Rõ ràng, chỉ là canh thừa cơm nguội ngay cả chó cũng không ăn mà thôi.
Nhưng cũng sẽ trở thành cái cớ để bọn họ bắt nạt....
Vào ngày cuối cùng nhìn thấy Châu Châu, Châu Châu nói, bà không phải là mẫu thân của hắn.
Bé trai mở to đôi mắt đen mờ mịt, không phải mẫu thân của hắn, tại sao lại đối xử tốt với hắn như vậy?
Châu Châu nói nói, bởi vì hắn là đứa bé tốt nhất trên thế gian này.
Châu Châu cúi đầu, nước mắt rơi trên vạt áo, nhỏ tiếng mà nói với hắn, đứa bé ngoan như vậy, không phải là do kẻ ngốc sinh ra.
“Ta...... Ta nhớ ra rồi!”
“Người lúc trước bỏ thuốc cho mẫu thân ngươi, không chỉ có một mình ta...”
Thiếu niên một cước bước vào vũng máu, đế giày sạch sẽ bị nhuộm thành màu đỏ.
“Cho nên, bọn họ đều đã chết rồi.”
Nam nhân trung niên vẫn không ngừng giãy dụa ở trong vũng máu, "Là ta đã hại mẫu thân của ngươi, nhưng ta cũng từng hối hận... Cầu xin ngươi, cầu ngươi giữ lại cho ta một mạng..."
“Cho nên, cũng là ngươi nói với Châu Châu, ta là do kẻ ngốc sinh ra?”
Cho đến khoảnh khắc trước khi chết, giọng nói run rẩy của nam nhân trung niên vẫn cố gắng rũ bỏ tất cả mọi chuyện trong quá khứ.
“Không.... Không phải, ta không nên nói như vậy...”
Úc Ly Lương rũ mắt nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng sửa lại: "Sai rồi.”
“Ta chính là do kẻ ngốc sinh ra...”
Máu tanh nồng nặc truyền vào hơi thở của thiếu niên không còn trở nên tanh hôi buồn nôn như trước nữa.
Giống như trộn lẫn mùi thức ăn như có như không.
Lần này thiếu niên không nhịn được, nếm thử máu tươi ở trên đầu ngón tay.
Con ngươi u trầm hơi khuếch tán, trong nháy mắt bị màu đen nồng đậm thay thế, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.
Suy nghĩ muốn ăn thi thể trong khoảnh khắc gần như đã bị phóng đại đến cực hạn.
Úc Ly Lương nhớ rõ, mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy, hắn không thể tùy ý ra ngoài hành động.
Ngày này, hình như lại sắp tới rồi...