Chương 27: Đuổi ruồi

Tỉ mỉ đếm lại, ngoại trừ lần đầu tiên ném ngọc bội đập vào đầu Đại Căn ca.

Thậm chí lần thứ hai sau đó, lúc Nguyên Nguyên ném ngọc bội bị Trương đại tẩu bắt gặp, bị đối phương đuổi theo nhét ngọc bội trở về.

Đến lần thứ ba Nguyên Nguyên đang muốn ném ngọc bội xuống sông, lại bị người khác vu oan là đang muốn trộm cá...

Sau một loạt thao tác, Nguyên Nguyên cảm thấy, nhất định là tư thế ném ngọc bội của nàng không đúng.

Nàng vốn tưởng rằng lần này sẽ khác trước, nhưng không hề nghĩ tới mình lại có thể dùng cách tặng đầu người này tự động rớt ngựa...

Thân phận Hoàng Phủ Thiết Trụ của nàng cứ như vậy bị Nhị công tử vạch trần.

Tuy rằng không phải quý tộc gì, nhưng nàng đã từng giẫm phải “beep” của hắn, có thể tưởng tượng được tính nghiêm trọng của tình thế.

Cho nên Nguyên Nguyên hiện tại không thể không hoài nghi, miếng ngọc bội này không phải là đạo cụ debuff di động đó chứ?

“Thì ra là Nhị công tử và Tam công tử sao…”

Nguyên Nguyên dùng chiến lược giả ngu.

Nhưng sắc mặt Ninh Hà lại âm trầm, nghiến răng nghiến lợi, "Nhị gia ngươi mù mặt, không phải kẻ ngốc...”

Vừa rồi nàng thành thạo "Ồ" một tiếng, còn gì đáng để nói nữa?

“Tiện tỳ đáng chết....”

“Nếu giẫm hỏng rồi... Không nghĩ tới sẽ có hậu quả gì sao?”

Ninh Hà bắt lấy cánh tay nhỏ bé yếu ớt của thiếu nữ, kéo nàng lên khỏi mặt đất.

Thiếu nữ trong nháy mắt run lẩy bẩy, sao mà nàng không nghĩ đến chứ.

“Nếu như Nhị công tử nguyện ý, ta... Ta có thể nhận Nhị công tử làm cha.”

Như vậy hắn cũng không cần lo lắng đoạn tử tuyệt tôn, không ai dưỡng lão chăm sóc cuối đời nữa…

Khì khì---

Nguyên Nguyên nói xong, Ninh Tam công tử ở bên cạnh lập tức cảm thấy buồn cười, che quạt xếp mà cười lên tiếng.

Suýt chút nữa quên mất, cẩu bức số 3 cũng ở đây.

Nguyên Nguyên chợt nhớ ra Ninh Gia còn trông cậy vào nàng làm thế thân cho nữ chính.

Ninh Hà liếc nhìn đệ đệ nhà mình một cái, ngữ khí muốn cười nhưng lại không cười, "Tam đệ đệ vui vẻ gì chứ, làm sao nhớ ta lúc bắt gặp nha đầu này, trong miệng cô ta còn nói là nữ nhân thì có thể tới chơi Tam đệ đệ một chút, xem đệ giuống như là nữ tử chốn phong trần từng trải qua trăm trận đấu vậy…”

“Chậc, xem ra huynh cũng không khá hơn ta chỗ nào đâu.”

Ninh Tam công tử từ trước đến nay đều luôn duy trì nụ cười dịu dàng, khóe môi cực kỳ hiếm thấy đọng lại trong chớp mắt.

Nguyên Nguyên: Tiêu rồi, tiêu rồi.jpg

Ninh Tam mất hứng, Ninh Nhị lại cao hứng.

Hắn hừ lạnh liếc Nguyên Nguyên một cái, hỏi nàng: "Nói, tên thật của ngươi là gì?”

Nguyên Nguyên run rẩy môi, nhìn Tam công tử bên cạnh sau khi điều chỉnh tốt biểu cảm nhanh chóng tiến vào trạng thái ung dung, chỉ cảm thấy mình chỉ còn lại một con đường chết.

Nghĩ đến Ninh Hà có một cây roi cực kỳ lợi hại, sau khi đánh xong có thể dễ dàng tách da thịt ra, kỹ thuật này hiển nhiên đã vượt xa hiệu năng mà thiết bị sản xuất hiện đại có thể đạt tới...

Nguyên Nguyên nuốt nước miếng, "Có thể không nói không?”

Ninh Hà cười lạnh, vuốt vị trí roi bên hông, "Ngươi nói xem?”

Nguyên Nguyên: "......”

Trong góc bỗng nhiên có người thở dài không đúng lúc.

“Tiểu Hồng Hạnh, thật không nghĩ tới ngươi lại lén lút dâʍ ɭσạи như thế...”

Nguyên Nguyên mở to hai mắt nhìn lại, là cẩu bức số 3.

Khóe môi Ninh Gia lại nở ra nụ cười dịu dàng, dáng vẻ không thể làm gì, "Có Đại ca và ta còn chưa đủ, lại còn trêu chọc cả Nhị ca nữa?”

Nguyên Nguyên: "......”

Nàng không có! Không phải! Hắn nói bậy!

Ninh Hà nhíu mày, "Tiểu Hồng Hạnh?”

Ninh Gia mở quạt ra, như cười như không cười mà nói: "Đúng vậy, chính là Hồng Hạnh trong “Hồng Hạnh Xuất Tường” kia, nàng là một kẻ phóng đãng, e rằng Nhị ca chưa từng nếm thử tư vị của cô ta nhỉ?”

*Hồng Hạnh Xuất Tường: Nữ tử nɠɵạı ŧìиɧ.

Trong đôi mắt đen của Ninh Hà lóe lên vài phần ghét bỏ, buông lỏng Nguyên Nguyên ra.

Nguyên Nguyên sau khi lại bị ô danh hóa có được tự do:... Không sai, Tiểu Hồng Hạnh chính là nàng, nàng chính là Tiểu Hồng Hạnh.

Chỉ cần không để cho cẩu bức mù mặt số 2 biết nàng là Nguyên Nguyên, thì gọi nàng là gì cũng đều được cả.

Ninh Gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nay, hình như Lai Phúc bên cạnh Nhị ca rất bận rộn, ngay cả chủ tử nhà mình cũng không để ý tới?”

Lai Phúc chính là ánh mắt của Ninh nhị công tử mù mặt, ngày thường đều không rời khỏi một bước nào, nhưng khoảng thời gian này lại rời đi lâu như vậy, không khỏi cũng quá mức không hợp với lẽ thường.

Ninh Hà nghe vậy thần sắc hơi thu lại, "Hắn có bận hơn, đương nhiên cũng làm việc cho ta.”

Ninh Gia cười vỗ vỗ quạt xếp, đưa ra đề nghị, "Nếu Lai Phúc không ở bên cạnh Nhị ca, chi bằng gửi quả Tiểu Hồng Hạnh này ở chỗ đệ trước, đợi lần sau Lai Phúc về, Nhị ca đưa Lai Phúc đến lãnh người thì thế nào?”

Ánh mắt Ninh Hà âm tình bất định liếc qua mặt Nguyên Nguyên, lại xẹt qua Ninh Gia.

Qua một lát mới cười mỉa mai một tiếng, buông tay ra.

“Cũng tốt, vậy trước tiên gửi ở chỗ Tam đệ, mấy ngày nữa ta lại đến lấy người là được.”

Hắn nói xong liền rời đi không quay đầu lại.

Cứ... cứ như vậy mà đi?

Nguyên Nguyên rất nghi hoặc, trực tiếp đưa mình về không tiện hơn sao?

Ninh Gia cầm quạt xếp gõ nhẹ lên trán nàng, giọng điệu cưng chiều, "Đứa nhỏ ngốc, huynh ấy chỉ tin Lai Phúc, hơn nữa huynh ấy còn có chuyện trong người, hôm nay căn bản không thể đưa ngươi đi..."

Nguyên Nguyên: "......”

Nàng vuốt ve cánh tay nổi da gà, trong lòng biểu đạt ân cần thăm hỏi đối với hắn: Cả ổ nhà ngươi đều là đứa trẻ ngốc.

Chân trước thoát khỏi hổ khẩu, chân sau vẫn rơi vào ổ sói quen thuộc.

Nguyên Nguyên lại được Ninh Gia mời đến Bách Hoa Viện, bước vào giai đoạn uống trà quen thuộc.

Lần này vẫn là Ninh Tam công tử hạ thấp địa vị tự mình châm trà cho nàng.

Ninh Gia hỏi: "Suy nghĩ kỹ chưa, Tiểu Hồng Hạnh?”

Lần này Nguyên Nguyên cũng không dám uống chén trà này của hắn.

“Tam công tử muốn nô tỳ làm gì?”

Ninh Gia thấy nàng không uống nước trà, cũng không thèm để ý, uể oải nói: "À, chỉ là chuyện giúp xua đuổi ruồi thôi.”

Đuổi ruồi?

Nguyên Nguyên bề ngoài nơm nớp lo sợ đặt câu hỏi, nhưng trên thực tế lại biết rõ chuyện này.

Cẩu bức số ba rõ ràng là muốn để thiếu nữ trời sinh phóng đãng như Nguyên Nguyên có thể hóa thân thành thế thân của nữ chính, đi đoạt hào quang nữ chính, câu dẫn nam nhân của nữ chính và tất cả người dưới chân váy?

Trong đó bao gồm nam chính Mộ Bắc Vương và nam hai Nhị hoàng tử.

Cũng không biết làm sai chỗ nào, cốt truyện này giống như đã lên trên đường cao tốc vậy.

Lại nói đến chuyện nhặt ngọc bội, chuyện nốt lệ dưới khóe mắt, chuyện sinh con trai cho hắn, lại đến trước mắt giúp hắn xua đuổi ruồi bọ?

Từng chuyện từng chuyện này, có chuyện nào không phải tốc độ càng lúc càng nhanh như chạy trên một chăm hai mươi số.

Chỉ còn thiếu chuyện rống vào mặt Nguyên Nguyên mà nói, ngày mai nàng phải nhảy xuống vực dẫn chó.