Chương 25: "Gấp ở bên trong, muốn đi giải quyết một chút.”

Ninh Gia sờ sờ mũi, bất đắc dĩ cười nói: "Trước khi đại ca hồi phủ, có ở lại Mộ Bắc vương phủ một thời gian... Cho nên đại ca làm chuyện gì, cũng không hề khó đoán.”

“Nhưng thật ra nhị ca huynh lại luôn là người thần bí nhất, cũng khiến cho người ta không thể nhìn thấu nhất…”

Nói tới đây, Ninh Gia càng cảm thấy thú vị.

Ở trong phủ này, ba huynh đệ lại không phải đồng tâm hiệp lực bảo vệ lợi ích của Vệ Quốc công phủ, ngược lại là ai vì chủ nấy...

Thế nhưng, so với hai ca ca tâm tư thâm trầm mà nói, hắn chỉ đơn giản là muốn bảo vệ Sở Nhi mà thôi.

Ninh Hà hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài, còn chưa đi được bao xa, đột nhiên lại ngừng lại.

Hắn thình lình nâng mí mắt lên, nhìn thấy cách đó không xa, một thiếu nữ không hề phát hiện đang đưa lưng về phía hai người bọn họ, ngồi xổm trên mặt đất ra sức đào hố.

Ninh Hà ma xui quỷ khiến dừng chân lại, cảm thấy bóng lưng này vô cùng quen mắt…

Thiếu nữ ra sức đào hố này không phải người ngoài, chính là bản thân đương sự Nguyên Nguyên.

Quang cảnh nửa tháng thoáng cái đã qua.

Vậy rốt cuộc trong nửa tháng này Nguyên Nguyên đã làm gì?

Nàng đang dạy Đại công tử hát.

Đúng vậy, sau khi kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi quý hiếm nửa tháng trước, Nguyên Nguyên lại trở về Cung Tùng Viện làm việc.

Liên tục vài ngày, Ninh Nhai đều theo thường lệ dậy sớm luyện quyền, theo thường lệ lúc đi ngang qua Nguyên Nguyên, gọi Nguyên Nguyên vào dâng trà.

Theo thường lệ sau khi uống trà xong, theo thường lệ dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua nhìn lại Nguyên Nguyên.

Vẫn tiếp tục "theo thường lệ" như vậy đến ngày thứ ba, cuối cùng Nguyên Nguyên đã không chịu nổi nữa.

“Đại công tử có gì phân phó?”

Nguyên Nguyên cảm thấy nếu như ánh mắt này của hắn có chức năng của máy X- quang, e rằng mình có mấy chiếc xương sườn cũng đã bị hắn nhìn thấu cả rồi.

Ninh Nhai nhìn nàng, ánh mắt lắc lư bất định cuối cùng đã bị sự kiên định thay thế.

Hắn buông chén trà trong tay xuống, ngữ khí ngưng trọng, "Ngươi, theo ta, qua đây.”

Ninh Nhai đứng dậy, đưa Nguyên Nguyên ra khỏi Cung Tùng Viện.

Bỏ qua vẻ mặt phức tạp mà khϊếp sợ của các bà dì và tiểu nha hoàn, bản thân Nguyên Nguyên cũng không hiểu ra sao.

Là một nô tỳ địa vị thấp, Đại công tử lại một mình dẫn nàng ra ngoài, hơn nữa xem ra còn không có ý định mang theo nô tỳ khác.

Đối với một nha hoàn mà nói, đây là vinh hạnh bực nào?

Nguyên Nguyên nhớ rõ cảm giác tồn tại của Đại công tử trong sách thật ra cũng không cao lắm, đương nhiên, sự tồn tại của mỗi một nhân vật đều có ý nghĩa tồn tại của nó.

Làm tổ đối chiếu của đoàn huynh đệ, tuy rằng thiết lập cuồng ma luyến muội số 3 rất thơm, nhưng có thể công lược được nhân vật vô cùng bài xích người bên ngoài như đại ca lạnh lùng trầm ổn và nhị ca không có hạt cát nào trong mắt, thực ra cũng không hề ít sảng khoái hơn so với tên cuồng luyến muội.

Cho nên Ninh Nhai và Ninh Hà cuối cùng cũng sẽ trở thành cuồng ma sủng muội, chính thức thành lập đoàn ca ca sau lưng nữ chính.

Cho nên, chuyện này thì có liên quan gì đến nàng chứ?

Vấn đề lại quay về hiện tại, Nguyên Nguyên phát hiện một tia quen thuộc quỷ dị.

Loại cảm giác quen thuộc này càng chạy càng lệch, xung quanh càng ngày càng giống như có thể gϊếŧ người vứt xác, đã xảy ra chuyện gì?

Cũng may Nguyên Nguyên cũng không phải một mình, ở nơi cách đó không xa, hai gã sai vặt của đại công tử vẫn đang tận trung giữ chức đi theo.

Nguyên Nguyên đang muốn thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy Ninh Nhai nói với gã sai vặt ngoài cửa: "Các ngươi, không được, đi theo.”

Tim Nguyên Nguyên đập thình thịch.

Quả nhiên, hai gã sai vặt phía sau lập tức buồn bực biến mất không hề lên tiếng.

Nguyên Nguyên: "......”

Nơi này là chỗ vắng vẻ nhất của Tây Uyển, là thánh địa tử vong nổi tiếng ở trong tiểu thuyết nguyên tác, mà bọn họ lại đang ở trong sân viện hoàng tàn này.

Đừng nói buổi tối, cho dù là ban ngày cũng có rất ít người đi qua.

Nguyên Nguyên quay đầu muốn chạy, lại bị người khác kéo vào trong sân viện hoang tàn.

“Ngươi muốn, đi đâu?”

Nguyên Nguyên: "Gấp ở bên trong, muốn đi giải quyết một chút.”

Nàng dùng sức giãy khỏi ma chưởng của hắn, nhanh chóng khóa chặt phương hướng khác mà chạy trốn.

Kết quả Nguyên Nguyên phát hiện, ngoại trừ cánh cửa phía sau tên cẩu bức số 1, những nơi khác đều là tường.

Cạch cạch - -

Cánh cửa duy nhất kia, đã hoàn toàn khóa lại ở trước mặt Nguyên Nguyên.

Nguyên Nguyên run rẩy, bắt đầu cào tường.

Ninh Nhai lạnh lùng nhìn, cũng không ngăn cản.

Hắn từng bước từng bước đi về phía nàng, cho đến khi thiếu nữ đang run rẩy bị hắn ép vào trong góc tường.