Chương 24: Trận doanh

Lúc trời tối, Nguyên Nguyên đã về tới chuồng chó, nhanh chóng tiến vào trạng thái cá muối.

Cho đến khi Ba Tiêu mang về một nắm… hạt dưa?

Nhờ phúc của Nguyên Nguyên, hiện tại Ba Tiêu đã dưỡng thành thói quen mang theo hạt dưa bên người.

Răng rắc răng rắc răng rắc - -

“Nguyên Nguyên, miếng ngọc bội này thật là đẹp.”

Ba Tiêu tinh tế đánh giá miếng ngọc bội này, ngữ khí có chút ca ngợi.

Cho dù bỏ qua giá trị của nó, coi nó như một hòn đá bình thường, nó cũng gần như là hòn đá đẹp nhất, màu xanh biếc ướŧ áŧ.

Nguyên Nguyên nhìn hòn đá xui xẻo này, hạt dưa trong nháy mắt đều cắn đến sầu vân thảm đạm.

“Đợi ta tìm một nơi hẻo lánh, rồi lại ném nó đi…”

“Ném đi?”

“Tại sao phải ném? Sao có thể ném?”

Ba Tiêu nhảy dựng lên từ trên băng ghế, cũng không cắn hạt dưa nữa.

“Nguyên Nguyên, không cần nó là kết quả do chính cô lựa chọn...”

Một đôi tay mập mạp nhẹ nhàng giữ chặt vạt áo Nguyên Nguyên, Ba Tiêu ngây ngô sử dụng kỹ năng làm nũng, "Nhưng cô có thể nói cho ta biết cô sẽ ném nó ở đâu không?”

Nguyên Nguyên: "......”

Suýt chút nữa đã quên, đứa nhỏ ngốc Ba Tiêu này luôn là bia đỡ đạn ở trong nguyên tác, đến lúc chết cũng cảm thấy mình có quan hệ rất tốt với pháo hôi Nguyên Nguyên.

Nhìn tư thế nhảy nhót muốn nhặt lại của Ba Tiêu, Nguyên Nguyên thậm chí còn có thể bớt lo, không cần lo lắng miếng ngọc bội này bởi vì không ai nhận mà lại quay về tìm mình nữa.

Muốn nói không động lòng một chút nào, cũng không thể nào.

Nhưng....

Nguyên Nguyên lúng túng mà trầm mặc cất ngọc bội đi, hơn nữa tỏ vẻ mình chỉ đang nói đùa.

Ba Tiêu lập tức cười khan hai tiếng, "Ha ha, ta biết ngay cô đang nói đùa mà.”

Nói xong, không khí lập tức từ xấu hổ bình thường biến thành vô cùng xấu hổ.

Cũng may hai bên đều rất tự giác đứng dậy, trước khi đế giày bị ngón chân móc ra, tất cả mọi người đều tự lên giường đi ngủ.

Ban đêm Nguyên Nguyên lăn qua lộn lại.

Nghĩ đến cảnh tượng trước khi tách khỏi thiếu niên hôm nay, Nguyên Nguyên không khỏi thở dài nặng nề.

Cuối cùng nàng vẫn từ chối chiếc đùi gà của thiếu niên đưa qua từ trong thùng rác.

Thấy dáng vẻ sau khi bị từ chối của thiếu niên rõ ràng chính là đang thở phào nhẹ nhĩm, Nguyên Nguyên như nghẹn ở cổ họng, lời từ hôn càng thêm không nói nên lời.

Sau khi nghĩ lại, Nguyên Nguyên phát hiện như vậy không được.

Tiến độ quá chậm, đặt trong tiểu thuyết, nói không chừng độc giả còn tưởng nàng là một công cụ thủy văn vô tình đấy chứ?

Cho nên Nguyên Nguyên âm thầm hạ quyết tâm, quyết định đợi đến lần sau vừa nhìn thấy vị dưỡng phu từ nhỏ, không cho hắn bất kỳ cơ hội mở miệng nào liền lập tức mở miệng, để cho nàng không hề có đường lui mà từ hôn với hắn.

Sau khi đưa ra kết luận như vậy, Nguyên Nguyên nhắm hai mắt lại, cuối cùng cũng thuận lợi rơi vào giấc mơ ngọt ngào.

Nhưng mà sự chờ đợi này, đến chừng nửa tháng Nguyên Nguyên cũng không gặp lại vị dưỡng phu từ nhỏ kia.

Bởi vì trong một đêm, nàng bỗng nhiên gánh vác một nhiệm vụ cực kỳ nặng nề, bận tối mày tối mặt.

……

Ở trong một sân viện bí mật, Ninh Hà và huynh trưởng trước mắt nhìn như cương trực công chính đang tự thuật chuyện mới xảy ra cách đây không lâu.

Người chết trong phủ càng ngày càng nhiều.

Ít nhất là nhiều hơn năm ngoái.

Hơn nữa, lão nhân là người chết không ngoại lệ của năm đó.

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ những hạ nhân khác trong phủ cũng sẽ tiến vào trạng thái vô cùng sợ hãi.

Chuyện này đối với Vệ Quốc Công phủ mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.

“Cho nên, thuốc giải ở chỗ đại ca sao?”

Ninh Nhai liếc hắn một cái, "Không có ở đây.”

“Cũng không ở chỗ đệ, chẳng lẽ thuốc giả ở chỗ Tam đệ?”

Ninh Hà không nhìn ra bất cứ thông tin gì từ trên mặt của đối phương, cũng rất rõ ràng mình sẽ không hỏi được gì từ Ninh Nhai.

Người trong phủ này cho tới bây giờ đều chỉ lo cho thân mình, từ trước đến nay tổ mẫu của bọn họ chính là người khôn khéo nhất, hiện giờ lão nhân gia đang tĩnh dưỡng ở Đông Uyển cách Tây Uyển xa nhất, không cho bất cứ ai quấy rầy, e rằng cũng là vì đề phòng người đó mà thôi…

Ninh Nhai suy tư một lát, trầm giọng nói: "Sắp đến ngày Nhị hoàng tử hồi cung rồi.”

Chỉ cần như những năm trước, kiên trì thêm một chút là có thể không phải trả bất cứ giá nào, khiến cho Vệ Quốc Công phủ lại khôi phục sự yên tĩnh của trước kia.

Ninh Hà gật đầu, trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên phát hiện hình như hai câu sau của đại ca không nói lắp nữa?

Là ảo giác sao?

Nhắc tới chỉ sợ lại khiến cho đáy lòng đại ca khó chịu.

Ninh Hà không để trong lòng, mới bước ra một cổng vòm, liền nhìn thấy lão tam Ninh Gia ở bên ngoài.

Thấy người tới, nam nhân đang dựa vào góc tường mới chậm rãi nghiêng đầu chào hỏi.

“Nhị ca, thật trùng hợp.”

Ninh Gia cầm một chiếc quạt xếp trong tay, thoải mái nhàn nhã, cũng không biết đã ngồi xổm bao lâu rồi.

“Sao không thấy đại ca đi cùng với huynh?”

Ninh Hà liếc hắn một cái nói: "Đại ca có chuyện quan trọng khác, đã rời khỏi phủ từ cửa sau.”

Ninh Gia nghe vậy, hơi nhếch môi.

“E rằng đại ca không cùng một trận doanh với chúng ta.”

Giọng nói của hắn hàm chứa một tia ý vị thâm trường, giống như là biết chuyện gì đó.

Đáy mắt Ninh Hà lóe lên một tia âm trầm, lạnh lùng cười, "Chẳng lẽ trận doanh của ta và đệ giống nhau sao?”