Thiếu niên này đã dẫn Nguyên Nguyên ra khỏi hậu viện, hơn nữa càng chạy càng lệch.
Vẻ mặt nghiêm túc của hắn khi nói muốn mời nàng ăn cơm cũng không giống như đang nói đùa.
Dáng vẻ thận trọng mà lại trầm trọng kia, khiến cho Nguyên Nguyên càng lo lắng hơn, thậm chí còn cảm thấy vô cùng chột dạ.
Ngay cả bản thân hắn còn ăn không no, nàng còn đùa giỡn như vậy, liệu có phải hơi quá đáng với hắn rồi hay không?
Nghĩ đến một bạn trai ở đại học không mời nổi bạn gái bạch phú mỹ đi ăn nhà hàng cao cấp, bỗng nhiên có một ngày đề xuất muốn mời bạn gái đi ăn ở nhà hàng cao cấp, sau khi bị bạn gái chu đáo từ chối, khóc rống lên đề nghị chia tay, trái tim thủy tinh quả thực yếu ớt.
Cho nên lúc này nàng nói ra không ăn, liệu rằng có làm tổn thương lòng tự tôn yếu đuối mẫn cảm của hắn hay không?
Nguyên Nguyên suy nghĩ lung tung, nghĩ đến kết cục thê thảm cô độc cả đời cuối cùng của Đại Căn ca, ngực càng giống như bị một tảng đá đè, rất tắc nghẽn.
Tuy rằng bọn họ đều ở trong sách, nhưng trên thực tế hắn cũng không phải là thứ hư ảo gì.
Nguyên Nguyên từng thấy hắn bị thương, từng thấy hắn bị quần ẩu, từng thấy hắn chảy máu, cũng từng thấy tám cơ bụng của hắn... Không phải, tóm lại, hắn cũng là một người có máu có thịt.
Mà không phải khi lần đầu tiên Nguyên Nguyên gặp hắn, đơn thuần coi hắn là một NPC không có bất kỳ cảm tình, bất kỳ tri giác gì.
Cho dù là trong xã hội hiện đại, Nguyên Nguyên nhìn thấy người khác ngã sấp xuống cũng không nhịn được được mà chạy lên đỡ, nhưng ở trong thế giới này, nhìn thấy hắn hai ngày liên tục bị người khi dễ nhưng cũng sẽ không vươn tay giúp đỡ.
Bây giờ nhớ lại, Nguyên Nguyên khi đó căn bản không coi hắn là một "người" thật sự.
Đây có thể chỉ là một trò chơi, nhưng ai quy định "người" trong trò chơi không thể có cảm xúc và suy nghĩ của mình?
Khi giá trị hổ thẹn đạt tới đỉnh cao, Nguyên Nguyên nhẹ nhàng kéo lấy góc áo thiếu niên.
“Đến rồi.”
Trước khi Nguyên Nguyên mở miệng, thiếu niên phía trước mặt đã nói với nàng.
Nguyên Nguyên nhìn hoàn cảnh bốn phía hoang tàn không người ở, nghi hoặc cực sâu ở trong nháy mắt lập tức bị thay thế bằng sự áy náy.
Đây chính là đến rồi?
Ngay cả bàn ghế cũng không có, làm sao giống như là nơi mời khách ăn cơm chứ?
Góc tường cỏ héo rũ chết đi, góc tối u ám ánh mặt trời quanh năm không chiếu đến, còn có một vài đồ dùng cũ kỹ tróc sơn giống như rác rưởi chất đống ở góc.
Ngay cả những viên gạch đá trên mặt đất cũng vỡ vụn, phủ đầy rêu xanh.
Nguyên Nguyên cẩn thận quan sát bốn phía, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như là nơi Đại ma vương thích gϊếŧ người vứt xác nhất ở trong sách.
Nguyên Nguyên: "......”
Nàng sai rồi, nàng không nên đùa giỡn với hắn.
“Chuyện đó…”
Bây giờ thừa nhận sai lầm còn kịp không?
Nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Đại Căn ca, Nguyên Nguyên cuối cùng cũng cảm nhận được một tia nguy hiểm lạnh lẽo, sống lưng phát lạnh.
Không phải chứ, không phải chứ....
Chẳng lẽ vì tiết kiệm một bữa cơm, hắn muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao?
Nguyên Nguyên đột nhiên nghĩ tới hiện tượng tàn khốc ăn thịt người chân thật trong lịch sử...
Hắn nhìn thì mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, mặt người dạ sói thường sẽ không làm loại chuyện này nhỉ?
Nguyên Nguyên- Hội trưởng hậu viện hội từng dùng tam quan chạy theo ngũ cảm cảm thấy suy luận này coi như đáng tin cậy.
Nhưng mà... hắn ăn hạt dưa không nhả vỏ.
Suy nghĩ cuối cùng của Nguyên Nguyên, lại khiến nàng rơi vào trầm mặc một cách quỷ dị.
Nguyên Nguyên quyết định không bao giờ nói đùa với hắn nữa, hơn nữa còn nhanh chóng nói rõ suy nghĩ muốn từ hôn của mình với hắn.
“Đại Căn ca...”
Thiếu niên đưa lưng về phía Nguyên Nguyên, dáng người cao gầy cực kỳ đẹp mắt, giống như một cây xanh biếc cầu kỳ nhất trong trúc xanh, huyễn hóa thành tinh, vô cùng tuấn tú.
Gió nhẹ lay động góc áo hắn, nghe thấy giọng của Nguyên Nguyên, hắn cũng không để ý tới.
Đi đến góc tường chất đống gỗ kia, thiếu niên ngồi xổm xuống.
Sau đó Nguyên Nguyên liền nhìn thấy hắn từ một góc móc ra một…
Thùng rác?
Nguyên Nguyên đang chuẩn bị chạy trốn: ???
Không phải dao thái, không phải độc dược, cũng không phải chuẩn bị một viên gạch để đập chết nàng.
Mà là một thùng rác hư hư thực thực?
Thiếu niên ngồi chồm xổm trên mặt đất, cụp mắt nhìn chiếc thùng rác hư hư thực thực này, sau đó cực kỳ có lệ mà lục lọi bên trong, lục rồi lại lọi.
Cuối cùng lấy ra một thứ hắn tự nhận cũng xem như đã cầm được.
Hắn chần chờ thật lâu, cuối cùng vẫn nâng hàng mi dài đen nhánh lên, nhìn về phía Nguyên Nguyên.
“Ăn không?”
Thiếu niên rất có phong độ mà đi trước hỏi nữ tử duy nhất ở đây, Nguyên Nguyên.
Nhìn cái đùi gà giống như đã bị người ta đã cẩn thận từng li từng tí gặm một miếng nhỏ kia, Nguyên Nguyên như kết thành chất rắn mà chấn động.
Tuy rằng thiết lập nhân vật mỹ thảm cường rất có cảm giác, thế cho nên mấy năm nay rất nhiều nhân vật phụ đều nhao nhao cố gắng đến gần tuyến mỹ thảm này.
Nhưng... cũng không thảm đến mức phải lục lọi trong thùng rác để tìm đồ ăn chứ???
Hai chữ từ hôn đã đến bên miệng, khóe mắt Nguyên Nguyên lại ướŧ áŧ, sau đó yên lặng mà nuốt vào.