Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trà Xanh Thiểu Năng Không Muốn Làm Thế Thân

Chương 21: Mời nàng ăn một bữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lông mi thiếu niên khẽ nâng lên, gương mặt hắn chậm rãi xoay lại, đôi mắt đen ướŧ áŧ kia liền nhắm ngay nàng.

Nguyên Nguyên gian nan ấn chặt ngực.

Hắn đẹp trai ghê…

“Chuyện đó…”

Nàng liếʍ liếʍ môi.

Hai chữ từ hôn ở ngay bên miệng.

“Mau ăn hết bánh ngọt đi.”

Nàng hung dữ nói: "Đây chính là thứ ta đã vất vả làm trong một canh giờ đó!”

Biết một canh giờ là bao lâu không?

Một canh giờ là hai tiếng của xã hội hiện đại.

Nàng nhìn ra, rõ ràng là hắn rất đói, cũng không cần rụt rè như vậy được không?

Vẻ mặt thiếu niên rõ ràng là kháng cự.

“Nếu không ăn hết nó, ngươi phải mời ta ăn cơm!”

Đây là điều khoản bá đạo mà bạn cùng phòng trong xã hội đương đại thường xuyên chèn ép Nguyên Nguyên.

Bạn cùng phòng vì làm món ngon cho bạn trai ăn, coi những chị em khác như chuột bạch thí nghiệm, hơn nữa cuối tháng khi ví tiền của chị em đã trống rỗng, tiến hành bắt cóc bá vương còn tàn nhẫn hơn cả bắt cóc đạo đức.

Chỉ cần nghĩ đến cuối cùng cũng không quay về những ngày cực kỳ vô nhân đạo kia nữa, Nguyên Nguyên liền... suýt chút nữa cười ra tiếng heo kêu.

Tuy rằng rất không nỡ những ngày tháng rời khỏi bạn cùng phòng, nhưng cuối cùng đã không cần ăn những món hắc ám khiến rụng tóc kia nữa rồi.

Khi món ăn hắc ám tương tự- Nguyên đang âm thầm cười nhạo bạn cùng phòng, hiển nhiên là không hề có nhận thức về chính bản thân mình.

Nhưng mà ánh mắt thiếu niên lại rơi vào u trầm trong nháy mắt.

Tướng mạo thiếu niên nghiêng về quạnh quẽ, một khi ánh mắt lạnh xuống, cả khuôn mặt đều giống như ngưng tụ băng sương, khiến người ta nhìn mà sợ.

Vậy mà lại đưa ra yêu cầu này....

Đổi lại là người bình thường, chuyện này đương nhiên không tính là cái gì.

Nhưng Nhị hoàng tử điện hạ trước mắt giống như một con hung thú bảo vệ thực phẩm cực đoan, muốn hắn nhường ra thức ăn của mình, hậu quả xảy ra tất nhiên sẽ khiến người khác khó tiếp nhận được.

Thiếu nữ ngây thơ vô tri này hiển nhiên không biết mình đã trêu chọc phải quái vật như thế nào…

Phạm Thoan trốn trong bóng tối thu lại hơi thở trong nháy mắt, không thể tưởng tượng nổi mà mở to hai mắt.

Nàng lại dám... để Nhị hoàng tử mời nàng ăn cơm?

Bất cứ người nào cũng có thứ mình không thể chạm vào cũng không thể nói ra, mà những lời này của Nguyên Nguyên, không thể nghi ngờ là đã giẫm lên giới hạn cuối cùng nguy hiểm nhất và không thể chạm vào của Nhị hoàng tử điện hạ.

Phạm Thoan tiếc nuối liếc mắt nhìn Nguyên Nguyên một cái, than thở, tại sao ngươi đã may mắn sống sót một lần rồi, lại tiến vào sinh mệnh đếm ngược thế.

Thiếu nữ lại hồn nhiên không phát giác ra, kiêu ngạo ương ngạnh vươn đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại đến mức khiến cho người ta nghi ngờ bóp một cái liền vỡ, cầm chiếc đĩa đưa tới trước mặt Nhị hoàng tử điện hạ tôn quý.

“Có, ăn, không---”

Đại ma đầu lãnh khốc hàn khí bắn ra bốn phía: "......”

“Được.”

Cái gì?

Nhìn thiếu niên một giây sau liền giống như một con khổng tước nhỏ rũ chiếc đuôi diễm lệ xuống, uể oải không phấn chấn, mất mát rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng phun ra một chữ như vậy.

Nguyên Nguyên còn có chút mờ mịt.

Được cái gì mà được?

Cho đến khi Nguyên Nguyên biết được, thiếu niên đồng ý mời nàng ăn.

Nguyên Nguyên cười gượng hai tiếng.

Nàng chỉ nói đùa thôi.

Cũng không phải nàng không biết hắn thê thảm cỡ nào.

Làm một người ăn hạt dưa ngay cả vỏ cũng không nhổ, quả thực là nghèo đến tận nhà có được không?

Hắn lấy đâu ra tiền mà mời nàng ăn cơm?

Quan trọng nhất là, hắn tình nguyện mời nàng ăn đồ cũng không chịu ăn thứ mà nàng đã tự tay làm, quả thực nhục nhã đối với tay nghề cao cấp của nàng!

Nguyên Nguyên chưa từ bỏ ý định muốn nếm thử xem rốt cuộc khó ăn như thế nào, đã bị thiếu niên không chút do dự đứng dậy mang ra khỏi phòng.

Để lại các thuộc hạ trốn ở góc khuất ngã đầy cằm.

Một lúc lâu sau, vẻ mặt chết lặng của Phạm Thoan chọc chọc một ám vệ gần đó hỏi hắn: "Vừa rồi Nhị hoàng tử điện hạ đã nói gì?"

“Điện hạ nói, muốn.... muốn mời nàng ăn cơm.”

Giọng nói của ám vệ cũng có chút run rẩy.

Phạm Thoan vùi đầu lau mặt, trong lòng không khỏi thật lòng hoài nghi: Cho nên, thật sự khó ăn như vậy sao?

Nếu không là điểm tâm Nhị hoàng tử đã đυ.ng vào bọn họ không có tư cách đυ.ng, Phạm Thoan cũng không nhịn được mà muốn nhặt lên nếm thử.

Có thể được chủ tử vô cùng cao quý mời ăn cơm là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào?

Nếu Niên Cao biết, chắc hẳn cũng giống như huynh đệ bọn họ, đều muốn được Nhị hoàng tử mời ăn cơm nhỉ?

Phạm Thoan là một trong những thành viên dự bị lương thực của Nhị hoàng tử điện hạ, vào giờ phút này có cảm xúc rất sâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »