Chương 20: Bánh ngọt

Trong một cái khay sứ trắng thô ráp bày hai chiếc bánh ngọt hình hoa mai màu trắng, không hề phù hợp với yêu cầu bánh đường phèn Ngọc Tuyết Tố Mai mà thiếu niên đã đặt hàng.

Nếu đặt trên diễn đàn nào đó, e rằng loại lừa gạt đồ ngốc này sẽ nhận được một đống bình luận kém.

Nhưng mùi thức ăn khiến cho đôi mắt thiếu niên càng đậm hơn, ngón trỏ cũng nhẹ nhàng co rúm.

Đói quá.

Rất muốn ăn.

Nguyên Nguyên nhìn hai chiếc bánh ngọt vô cùng quý hiếm còn sót lại sau khi đã hỏng một đống, trong lòng không khỏi thổn thức.

Một nữ sinh đại học ngay cả cơm cũng không biết nấu như nàng, có một ngày lại tự mình vì một tiểu nãi cẩu mà đến phòng bếp học làm bánh ngọt với Trương đại tẩu, đúng là nghe đến khiến người ta đau lòng rơi đầy nước mắt…

Được rồi, thực ra là nàng vì ngọc bội.

Mặc dù Trương đại tẩu có chút lảng tai, nhưng tay nghề bếp núc lại vô cùng xuất sắc.

Lúc Nguyên Nguyên vào bếp tìm bà ấy, đưa ra yêu cầu học làm bánh ngọt, bà ấy không nói hai lời liền đồng ý.

“Bánh đường phèn gì cơ?”

Nguyên Nguyên gào thét bên tai bà ấy: "Bánh đường phèn Ngọc Tuyết Tố Mai - -“

Trương đại tẩu không kiên nhẫn móc móc lỗ tai hỏi nàng: "Ngọc Tuyết Truy Mai cái gì??”

Nguyên Nguyên: "......”

Cuối cùng Trường đại tẩu nhiệt tình thiện lương quyết định dạy Nguyên Nguyên làm bánh hoa mai.

Tốt xấu gì trong ba chữ có một chữ "Mai", miễn cưỡng coi như là dính một chút.

Nguyên Nguyên báo hỏng một đống bột mì, một đống gia vị, cùng với một cái nồi sắt, thành công giữ lại hai miếng bánh hoa mai hoàn chỉnh.

Trương đại tẩu mặt không chút thay đổi an ủi Nguyên Nguyên, nói cho nàng biết tay nghề không tệ, nhưng lần sau đừng tới nữa.

Nghĩ tới đây, Nguyên Nguyên dời ánh mắt xuống hai miếng bánh kia, giống như bác nông dân thấy được hoa màu mình tự tay trồng cuối cùng đã kết ra trái cây xinh đẹp, cảm giác thành tựu đột nhiên sinh ra.

Ngón tay trắng nõn của thiếu niên cầm lấy bánh hoa mai mềm mại.

Mùi thơm của thức ăn và sự ấm áp của thức ăn càng ép đánh úp về phía hắn, khiến ý chí của hắn dần dần sụp đổ.

Ánh mắt hắn sâu kín, nhìn chằm chằm thân thể trắng như tuyết của bánh hoa mai.

Dưới ánh mắt chờ mong của Nguyên Nguyên, thiếu niên chậm rãi đưa bánh hoa mai lên miệng cắn một miếng.

Sau đó trong nháy mắt, một miếng bánh hoa mai nhỏ không hề phòng bị "cạch" một tiếng rơi xuống đất.

Chính là miếng vừa rồi thiếu niên đã cắn.

Lúc phun ra, cảm xúc trên mặt thiếu niên trống rỗng.

Là một miếng thức ăn cho dù đã rơi xuống đất cũng được Nhị hoàng tử nhặt lên ăn, vào giờ phút này đang mê mang rất sâu.

Cuộc sống ăn uống sung sướиɠ khiến hắn chưa từng tiếp xúc với thứ gì quá khó ăn.

Cho dù hương vị không tươi, nhưng trong sự giúp đỡ của đói khát, thức ăn cũng sẽ trở nên vô cùng mỹ vị, ngon miệng đến cực điểm.

Cho dù là thuốc không dễ uống, nhưng hắn cũng biết rõ đó là thuốc đắng, mà cái bánh hoa mai này là ngọt.

Đại khái chưa bao giờ nghĩ tới trên đời này lại có một loại thức ăn có thể bị miệng bài xích như vậy.

Cho nên, sự mờ mịt của hắn rất chân tình chân thật.

Thậm chí hoàn toàn không có du͙© vọиɠ muốn nhặt miếng thức ăn hiếm có này lên một lần nữa.

Đối với một Nhị hoàng tử rơi vào thèm ăn mà không thể tự kiềm chế mà nói, đúng là một lần trải nghiệm tương đối hiếm thấy.

Hắn thử cắn miếng thứ hai, loại mùi vị cổ quái lại kỳ diệu này khiến cho đầu lưỡi của hắn gắt gao chống đỡ sự xâm lấn của bánh ngọt, vô tình lại đẩy bánh ngọt ra khỏi trong miệng.

Khi miếng bánh ngọt thứ hai rơi xuống đất, Nguyên Nguyên có chút ngồi không yên.

“Không ngon sao?”

Không phải nàng không muốn thử, nhưng chỉ thành công có hai cái, nàng ăn chiếc còn dư lại, bản thân nàng cũng không ra tay được.

Thiếu niên mím môi, "Ngon lắm.”

Hắn dứt lời, lại bổ sung một câu, "Thế nhưng, lần sau không được làm nữa.”

Nguyên Nguyên: "......”

Hắn đúng là lễ phép…

Đối mặt với một chiếc bánh hoa mai hoàn chỉnh và một cái bánh hoa mai không trọn vẹn thiếu mất hai miếng ở trên đĩa, Nguyên Nguyên vẫn quyết định tin tưởng cách nói của Đại Căn ca.

Thực ra nàng cũng đã đoán được.

Nghĩ đến là vừa rồi thiếu niên bị bỏng đầu lưỡi, liên tục thè ra hai lần, muốn ăn nhưng thật sự là da quá mỏng, ngượng ngùng không muốn ăn tiếp nữa.

Vì không muốn để đối phương rơi vào chuyện lúng túng như vậy, Nguyên Nguyên cảm thấy bầu không khí hiện tại rất tốt, chuyện từ hôn với Đại Căn ca hẳn là vừa đúng lúc.

Nàng hắng giọng, gọi thiếu niên đối diện một tiếng, "Đại Căn ca.”