Chương 2: Ta tên là Hoàng Phủ Thiết Trụ

"Ngươi nói cái gì?"

Không cẩn thận đã nói ra lời trong lòng rồi: "......”

Nhưng mà...

Trên con đường nhỏ tối đen này rõ ràng không có một người nào cả.

Chẳng lẽ là... Là quỷ?

Nguyên Nguyên giật mình một cái, chậm rì rì chuyển động đầu, lại nhìn một lần, xác định truyện trước đó mình đọc không phải là tiểu thuyết ma quái.

“Ai.... Là ai đang nói chuyện?”

“Tiện tỳ, ngươi giẫm lên ta!”

Ngữ khí của người nọ vừa gấp gáp vừa tức giận.

Nguyên Nguyên giật giật lòng bàn chân, phát hiện đúng là mình đã giẫm phải một cục thịt mềm mại.

Nàng chỉ là nhẹ nhàng nghiền một cái, giọng kêu thảm thiết của đối phương cũng đã trở nên sắc nhọn hơn.

Nguyên Nguyên vội vàng dời chân, mượn ánh trăng đánh giá trên mặt đất, nhìn thấy trên mặt đất có một nam tử mặc y bào màu đen đang nằm.

Đừng trách nàng.

Đêm hôm khuya khoắt ăn mặc đen thui, còn nằm ra giữa đường, muốn nàng không giẫm lên hắn cũng rất khó.

Chỉ là sau khi nàng nhấc chân vị huynh đài này liền lập tức khom lưng như tôm, hai tay che hạ bộ.

Nguyên Nguyên lúng túng cuộn tròn ngón chân.

Khó trách vừa rồi cảm giác chân mềm nhũn như vậy.

Trong không khí tràn ngập nồng đậm mùi rượu, nàng đoán nhất định là bởi vì đêm nay ánh trăng quá say nên mới khiến cho nàng phạm phải loại tội lỗi không thể tha thứ này.

Dù sao không phải ai cũng là nam chính, có vài người linh kiện hỏng rồi là hỏng rồi, không bao giờ có nữa.

Người nọ tức giận ẩn nhẫn, "Này, ngươi tên là gì?”

Khóe miệng Nguyên Nguyên giật giật, "Thứ nhất, ta không tên là này, ta là Hoàng Phủ Thiết Trụ.”

Nguyên Nguyên: "......”

Cái phản xạ có điều kiện chết tiệt này.

Hoàng Phủ Thiết Trụ là cái tên mà nàng đặt ở trong phòng ngủ đại học cùng với ba người bạn là Nam Cung Thúy Hoa, Thượng Quan Cẩu Thặng và Mộ Dung Tú Phân, là nghệ danh để sau này ra mắt.

Cho nên mỗi khi có người nói "này", nàng sẽ không nhịn được mà nói ra như thế.

"À thì....”

Dù sao cũng là nàng không cẩn thận nên đã giẫm lên công cụ gây án của người khác, lúc Nguyên Nguyên đang chuẩn bị xin lỗi, mắt cá chân lại bị người ta bắt lấy.

Nam nhân trên mặt đất chống một cánh tay lên âm trầm cười cười, ngẩng đầu lên, lộ ra tướng mạo có vài phần tương tự với Tam công tử.

Mắt đào hoa, đôi môi mỏng, khuôn mặt tuấn dật tiêu sái.

Đây là Nhị công tử của quý phủ, tình nhân số hai mà Nguyên Nguyên muốn câu dẫn.

Trái tim Nguyên Nguyên đột nhiên nâng lên, "Ngươi... ngươi... ngươi là Nhị công tử!"

So với Tam công tử giấu đao trong nụ cười, Nhị công tử là người tính toán chi li, có thù tất báo, tâm địa hẹp hòi đến ngay cả kiến đi ngang qua cũng có thể quất hai roi.

Cho dù là pháo hôi trà xanh, cũng từng bởi vì đẳng cấp không đủ không cẩn thận đổ nước trà lên quần áo của hắn mà bị hắn quất mấy roi.

Vậy xin hỏi, sau khi giẫm lên Nhị công tử có thù tất báo tâm tư hẹp hòi, hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào?

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nhị công tử cười khặc khặc, bắt lấy mắt cá chân của nàng dữ tợn nói: "Thì ra.... ngươi tên là Hoàng Phủ Thiết Trụ.”

Nguyên Nguyên: "......”

Suýt chút nữa đã quên, Nhị công tử là một người mù mặt nặng.

Mẹ nó, đứng ở trước mặt hắn hắn cũng không nhận ra.

“Nhị công tử, Lai Phúc đâu?”

Thân thể nhu nhược của thiếu nữ khẽ run lên, giọng nói phảng phất như muốn khóc lên.

Nữ nhân chết tiệt này, cuối cùng cũng biết sợ rồi...

Trong lòng Ninh Nhị nghĩ đến thủ đoạn tra tấn nàng, trong miệng nói: "Lát nữa đợi hắn quay về, ngươi chết chắc rồi!"

Tuy rằng Nhị công tử là người mù mặt, thế nhưng hắn cũng sẽ không thật sự nhận lầm người.

Bởi vì bên cạnh hắn vẫn có Lai Phúc hầu hạ không rời một bước, người này có trí nhớ siêu tuyệt, đã gặp qua là không quên được, rất được Nhị công tử tin tưởng và ỷ lại, nếu như hắn ở chỗ này, cho dù không biết tên Nguyên Nguyên, cũng nhất định có thể miêu tả chính xác tướng mạo đặc biệt của Nguyên Nguyên.

Tuy rằng không biết vì sao tối nay Lai Phúc không ở đây, nhưng Nguyên Nguyên vẫn "À" một tiếng, kéo dài âm cuối.

Khóe mắt Ninh Nhị giật mạnh, cố gắng nhìn ngũ quan của nàng, nhưng không nhìn ra bất cứ chỗ nào đặc biệt.

“Nhị công tử...”

Sự run rẩy trong giọng nói dịu dàng dần dần lắng xuống.

Thiếu nữ thở ra một hơi, giống như đã làm ra quyết định nghiêm túc gì đó, cúi đầu nhìn xuống hắn nói: "Ta tuyên bố, hiện tại Hoàng Phủ Thiết Trụ ta muốn trở về đi ngủ..."

Khoảnh khắc sau nàng không chút lưu tình, một cước đạp trên khuôn mặt tuấn tú phong lưu phóng khoáng của hắn.

Nguyên Nguyên cũng không quay đầu lại, co cẳng bỏ chạy.

Thiếu nữ nhẹ nhàng giống như nai con trong rừng, phóng khoáng bước hai chân từ trên mặt Nhị công tử nhanh chóng bước qua.

Nhị công tử tức giận đến hô hấp run rẩy, có dự đoán trước mà che mũi lại, khoảnh khắc sau máu mũi phun trào như trút.

Trong không khí ngoại trừ mùi rượu nồng đậm, còn thổi qua một trận hương vị ngọt ngào khó hiểu, đã tiêu tán trước khi hắn phản ứng lại.

Tốt lắm, Hoàng Phủ Thiết Trụ đúng không, hắn nhớ kỹ rồi!

Buổi tối Nguyên Nguyên miễn cưỡng rửa mặt một chút, ngã đầu liền ngủ.

Ban đêm nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy mình và nữ chính đều đứng ở vách núi bên cạnh.

Gió trên vách núi rất lớn, Nguyên Nguyên nhìn xuống cũng cảm thấy choáng váng hoa mắt.

“Nguyên Nguyên.”

Giọng nói của vị hoàng tử kia tựa hồ có chút khàn.

Hắn nói: "Ta chọn Sở Nhi.”

Trên khuôn mặt của “Nguyên Nguyên" trong mơ đều là vẻ không thể tin.

“Không thể nào, không thể nào, không thể nào…”

Nàng như điên mà lau nước mắt trên mặt, "Úc Ly Lương, nhất định là huynh đang gạt ta, đúng không?”

“Bọn họ đều nói huynh không có tâm, làm sao huynh có thể… chọn Sở Nhi chứ?”

Hai mắt nàng đỏ bừng, chân không ngừng lui về phía sau, nhưng không ai nhắc nhở nàng có nguy hiểm.

Cho đến khi nàng la hét và tuyệt vọng trượt chân và rơi xuống.

Nguyên Nguyên bị tình tiết rơi xuống vách núi này khiến cho tim đột nhiên ngừng đập, sợ tới mức vội vàng lăn lộn tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên mặt đất.

Nguyên Nguyên vỗ về ngực bất an, miệng khô lưỡi khô đi đến bên bàn rót trà uống.

Ngoài cửa có người gõ cửa "bốp bốp", Nguyên Nguyên xoa đầu đang đau nhức, đi mở cửa ra, liền nhìn thấy khuôn mặt vô cùng hưng phấn của một nha hoàn mặt tròn.

“Nguyên Nguyên, cô biết không? Hôm nay Nhị công tử vẫn luôn tìm Hoàng Phủ Thiết Trụ.”

“Phốc—”

Trà Nguyên Nguyên vừa uống vào miệng lập tức phun ra ngoài.

“Khụ... Vậy sao?”

Ba Tiêu nói: "Đúng vậy, Nhị công tử đã bắt mười mấy hạ nhân tên là Hoàng Phủ Thiết Trụ, nhưng hình như không phải là người ngài ấy hắn muốn tìm.”

Nguyên Nguyên: "Chờ một chút? Cô vừa nói gì?”

Ba Tiêu thở dài, nói: "Chính là đám sai vặt và hạ nô kia, nhiều người đều là người của thôn Hoàng Phủ.”

Thôn… Thôn Hoàng Phủ?

Trên đời này sao lại có nông thôn bá đạo như thế?

Ngoài mặt Nguyên Nguyên vẫn duy trì vẻ trấn định, nhưng trong lòng lại kinh hãi phát hiện Ba Tiêu coi cái tên khí phách như vậy cũng là bình thường.

Nguyên Nguyên thăm dò, "Ba Tiêu, trước khi vào phủ cô tên là gì?”

“Không phải ta đã nói rồi sao? Ta là Tư Mã Bá Kiều ở thôn bên cạnh cô, trong nhà ta không ai biết chữ, còn là do cha ta Tư Mã Ngự Long đi mời tiên sinh dạy học trong thôn đặt tên cho ta.”

Trong miệng Nguyên Nguyên bình tĩnh mà “À” một tiếng.

Thế giới này, hệ thống đặt tên còn rất ngẫu nhiên.