Chương 19: “Ta làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

Nguyên Nguyên không cần soi gương, cũng biết hiện tại trên mặt mình có hào quang nữ chính như thế nào.

Nàng quyết định dùng khuôn mặt đã được thăng cấp và gia trì hào quang của nữ chính để tiến hành hướng dẫn từng bước cho hắn.

“Đại Căn ca...”

Mỗi khi Úc Ly Lương chuẩn bị thất thần, giọng nói này sẽ đột nhiên vang lên.

Tuy rằng chỉ là giọng nói, nhưng lại khiến Úc Ly Lương nghe ra tư vị thanh ngọt như hoa lê tô.

Lông mi thiếu niên khẽ run lên.

Bụng lại bắt đầu đói.

Mùi hạt dưa chiên trong veo nồng đậm đến gần hắn.

Các thuộc hạ đang ẩn nấp trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu nữ kiễng mũi chân, nhẹ nhàng thổi một hơi vào thái dương hơi đỏ lên của thiếu niên.

"Chắc là đau lắm nhỉ?"

Đôi mắt hạnh của thiếu nữ chớp chớp, giọng nói mềm mại.

“Đại Căn ca, theo ta trở về bôi thuốc được không?”

Ngón tay thiếu nữ thuận thế dán lên mu bàn tay thiếu niên, ngón tay non mịn giống như bông gòn mềm mại, dán lên da thịt hơi lạnh thấm của hắn.

Sau đó tấn công bất ngờ, hơn nữa còn bắt được ngọc bội...

Nàng kéo, nàng kéo, nàng dùng sức kéo... Ngọc bội giống như bị hàn vào lòng bàn tay thiếu niên, không hề nhúc nhích!

Nguyên Nguyên: "......”

Nguyên Nguyên thay đổi chiến thuật.

“Ta làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

Xoẹt xoạch –

Ngọc bội không thể lay động trong nháy mắt đã thoát khỏi ra lòng bàn tay của thiếu niên, rơi vào trong tay Nguyên Nguyên.

Nguyên Nguyên: "......”

Chuyện sắc dụ cũng không giải quyết được, bị một câu "Làm đồ ăn ngon cho ngươi" đánh bại.

Xem ra, hắn thật sự bị đói bụng.

Về tới chỗ ở của Mã Nô, Nguyên Nguyên nhai một lá cây không biết tên gì ở trong miệng, sau đó nhổ ra vỗ ở trên trán thiếu niên.

Thiếu niên dán nước miếng đầy trán: "......”

Phương pháp bôi thuốc nguyên thủy như vậy, cũng là chuyện Úc Ly Lương chưa từng trải nghiệm.

Chỗ bị thuốc dán lên trán lập tức trở nên mát mẻ, giảm bớt sưng đau.

Hắn giơ tay muốn chạm vào, lại bị thiếu nữ đè cổ tay lại.

“Phải đợi nó khô mới có thể chạm vào.”

Đây hình như không phải là vấn đề có khô hay không...

Dường như hắn không còn sạch sẽ nữa.

Trong lòng Nhị hoàng tử điện hạ quỷ dị hiện ra suy nghĩ này.

Các thuộc hạ trong bóng tối vô cùng đau đớn nhìn chủ tử bị nước miếng của nha hoàn làm bẩn, gần như muốn rơi lệ.

Nguyên Nguyên nhìn thấy trên mặt thiếu niên có chút biểu cảm vi diệu, trên mặt không lộ ra, đáy lòng lại len lén vui sướиɠ khi người gặp họa vì hành vi trả thù của mình mà.

Ai kêu hắn nói nàng là da^ʍ phụ.

Nghĩ đến sự hiểu lầm của thiếu niên đối với mình, Nguyên Nguyên hắng giọng, quyết định uyển chuyển ám chỉ với hắn, mở ra bước đầu tiên để tẩy trắng bản thân, "Đại Căn ca, trước đây quả thật là ta cũng có chỗ làm không đúng, nhưng sau này ta chắc chắn sẽ không tùy tiện trêu ghẹo lung tung nữa.”

Đương nhiên, chờ sau khi bọn họ chia tay, vậy không tính là trêu ghẹo lung tung.

Khi đó nàng chỉ là một nữ tử bình thường tan nát cõi lòng thành vô số mảnh, trong mỗi một mảnh vỡ đều chứa một nam tử mà thôi.

Úc Ly Lương liếc nàng, mặt không chút thay đổi mà "Ồ" một tiếng.

“Ta muốn bánh đường phèn Ngọc Tuyết Tố Mai.”

Giống như là một cái máy vô tình gọi đồ ăn, giống như căn bản không nghe nàng nói chuyện, sợ nàng đổi ý, vội vàng đặt hàng nhanh.

Nguyên Nguyên: "......”

Làm một thiếu nữ tiên tiến thường thượng xuyên qua, nàng phát hiện số lần mình bất lực càng ngày càng nhiều rồi.

Nam nhân này, rất thanh thuần, rất thú vị, rất không làm bộ.

Không giống với những đồ vô sỉ diêm dúa bên ngoài.

Rời đi tầm mắt đang nhìn thiếu nữa, Úc Ly Lương giơ tay lên xoa xoa thái dương.

Đυ.ng phải một đống nước miếng.

Úc Ly Lương: "......”

“Điện hạ... Lại là nàng?”

Một cái đầu thình lình thò ra ở cửa sổ, là khuôn mặt ngưng trọng của Phạm Thoan.

Úc Ly Lương lấy ra một chiếc khăn trắng sạch sẽ từ trong tay áo, cụp mắt lau ngón tay.

Phạm Thoan suy nghĩ một lát, không biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt càng quái dị nói: "Miếng ngọc bội này không hề có quan hệ gì với Nhị điện hạ cả…”

Nhưng nếu muốn lý luận cẩn thận, nói hoàn toàn không có quan hệ cũng không có khả năng.

Tóm lại, đây là một loại quan hệ phức tạp không có quan hệ, nhưng lại có quan hệ.

Phạm Thoan cảm thấy rất khó giải quyết.

Cho nên, rốt cuộc là có quan hệ hay không có quan hệ, thực ra còn phải xem Nhị hoàng tử nhỉ?

Thiếu niên ngồi bên giường không để ý đến sự rối rắm của Phạm Thoan.

Khi nhìn thấy miếng ngọc bội kia, hắn cũng không kinh ngạc.

Nếu như đã cho đồ đi rồi, vậy thì có rơi vào trong tay bất cứ ai thì cũng không có gì kỳ lạ.

Một canh giờ sau, thiếu nữ mới mang về điểm tâm đã hứa hẹn cho thiếu niên.