Chương 17: Nhớ

Một hòn đá hình bầu dục xám xịt bị người ta ném ra từ trong góc xó xỉnh.

Nguyên Nguyên dùng bàn chải chà chà, bên ngoài tảng đá nhất thời rút đi một lớp bùn, dùng móng tay cạo, lại rút đi một tầng.

Cho đến khi nó càng ngày càng gầy, lộ ra màu sắc xanh biếc mê người.

Nguyên Nguyên: "......”

Sóng gió lớn.

Sau khi rửa sạch bề mặt khó coi, nhìn hòn đá còn gọi là ngọc bội tinh xảo màu xanh lá này, Nguyên Nguyên rơi vào trầm tư.

Là một pháo hôi, Nguyên Nguyên vẫn luôn rất tự giác, chỉ cần không tới gần nữ chính, sẽ không trở nên bất hạnh.

Nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ là sau khi đến gần một miếng ngọc bội của hào quang nữ chính thôi, cũng sẽ trở nên bất hạnh.

Thì ra không phải kịch bản biếи ŧɦái của Tam công tử đã xảy ra trước thời hạn.

Mà là nàng đã nhặt được miếng ngọc bội kia của nữ chính từ trước.

Bởi vì miếng ngọc bội này, từ nay về sau Nguyên Nguyên sẽ được sắp xếp con đường tử vong khi làm thế thân cho nữ chính, hơn nữa còn có đề bài đưa điểm hai chọn một ở bên vách núi.

Nhưng không sao, Nguyên Nguyên đã nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất rồi.

Đó chính là, ném nó đi,

Tây Uyển hoang vắng vắng vẻ.

Gió lạnh thấm vào hương hoa, tay áo màu xanh lá nhẹ nhàng chỉnh sửa nếp nhăn.

Úc Ly Lương đứng ở góc tường ngẩn ra, bỗng nhiên có thứ gì đó ở trên không trung giữa trán hắn.

Bang—

Một miếng ngọc bội không thể hoàn thành nhiệm vụ thế thân từ thái dương cứng rắn của thiếu niên văng xuống, âm thanh thanh thúy rơi xuống đất, thậm chí còn kiêu ngạo lăn bánh quay hai vòng.

Cứ như vậy, nó cũng không bị rơi vỡ, mà là hoàn hảo không tổn hao gì nằm trên mặt đất, lẳng lặng bị thiếu niên buông mi nhìn chằm chằm vào.

Đầu... hình như đã bị thứ gì đó đập vào.

Cảm giác đau trên trán chậm rãi khuếch tán ra, khiến cho đôi mắt đen nhánh của thiếu niên xẹt qua một tia mờ mịt.

Hòn đá xanh này nhìn quen quá.

“Đại Căn ca?”

Một thanh âm kinh ngạc của thiếu nữ vang lên.

Úc Ly Lương chậm rãi lấy lại tinh thần, nhớ tới tên của thiếu nữ.

Nguyên Nguyên.

Một thiếu nữ sắp chết vào hôm nay.

Hôm nay khi Phạm Thoan phân phó người dưới tay trừ khử nàng ở trước mặt Úc Ly Lương, Úc Ly Lương từ đầu đến cuối đều không ngăn cản.

Giống như là người ngoài cuộc, hắn gần như cũng không hỏi sống chết của bất cứ kẻ nào.

Nhưng hiệu suất làm việc của người dưới tay Phạm Thoan rất cao.

Từ khoảnh khắc hôm nay thiếu nữ bước ra khỏi cửa phòng kia, sinh mệnh của nàng cũng đã tiến vào đếm ngược.

Giữa bụi cây lóe ra ánh bạc lạnh lẽo, là ám khí bí mật nhất trên đời này, cũng là ám khí rèn luyện kịch độc trí mạng nhất.

Úc Ly Lương nhấc mí mắt lên, lạnh lùng nhìn ám khí kia nhắm ngay sau lưng thiếu nữ.

Đối với hắn cái chết là một chuyện vô nghĩa.

Giống như hắn sinh ra cũng là sự tồn tại vô nghĩa.

Cho dù người chết là chính hắn, hắn cũng sẽ không có tâm tình dao động quá lớn.

Cho nên dù là khoảnh khắc sau thiếu nữ ngã xuống ở dưới chân của mình, hắn cũng sẽ không nhíu mày một chút nào.

Nhưng mà biến cố lại xảy ra vào lúc này.

Trong khoảnh khắc nàng vốn nên chết, ngoài dự đoán của mọi người mà bước ra một bước đi tới trước mặt Úc Ly Lương.

Các thuộc hạ tuyệt đối không dám xâm phạm trong khu an toàn.

Mặc dù những thuộc hạ kia đủ tự tin có thể bảo đảm phóng ám khí ra, đồng thời sẽ không tổn thương một phân tóc của Nhị hoàng tử điện hạ, nhưng trên đời này cũng không có ai có thể giơ vũ khí lên đối với chủ tử tôn quý nhất ở đây.

“Đại Căn ca, không phải là ngươi không còn nhớ ta đó chứ?”

Tuy rằng dáng vẻ vô tình của hắn rất cool, nhưng Nguyên Nguyên vẫn hoài nghi liệu miếng ngọc bội vừa rồi từ tường bên kia bay tới có đập hư não của hắn hay không.

Ánh mắt thiếu niên chậm rãi đảo qua mặt nàng.

Nói đến khí chất cũng rất vô cùng thần kỳ, chuyện này khiến cho Nguyên Nguyên nhìn qua giống như biến thành người khác.

Có lẽ là thiết lập của tiểu thuyết cẩu huyết, có lẽ là lỗ hổng logic.

Tóm lại sau khi thay đổi hình dạng lông mày và kiểu tóc, cộng thêm nốt ruồi nước dưới khóe mắt, từ khí chất thoạt nhìn càng giống nữ chính Ninh Lan Sở hơn.

Nhưng thiếu niên nhìn chằm chằm nốt ruồi nước trước mắt nàng, lại chậm rãi mở môi, "Nhớ.”

Nhớ?

Các thuộc hạ trên cây nhao nhao hít vào một hơi.

Nhị hoàng tử lại nhớ rõ nàng là ai?!

Phải biết rằng, người bình thường đói lâu sẽ dẫn đến trí nhớ kém đi là chuyện rất bình thường.

Chớ đừng nói là Nhị hoàng tử đã đói bụng đến bảy năm rồi.

Mặc dù không đói bụng thành thiếu niên si ngốc, nhưng thiếu niên cũng thường xuyên có chút hỗn loạn về trí nhớ.

Tuy rằng trí nhớ rất lâu trước kia chưa từng quên, nhưng lại giống như là một bức tranh bị người khác xé nát, ném phía đông một mảnh, phía tây một mảnh vậy.

Úc Ly Lương nhớ rõ đôi tay dịu dàng của mẹ mình, lại cần thời gian rất lâu mới có thể nhớ tới khuôn mặt của mẹ.

Tương tự, hắn nhớ những người lúc trước đã từng gặp, cũng cần một vài cảnh tượng quen thuộc, mới có thể khiến cho hắn nhớ tới dáng vẻ của những người đó.

Cho nên ở góc tường Tây Uyển, hắn sẽ không ngừng lặp lại chuyện đã xảy ra lúc trước.

Giống như khi lần đầu tiên thiếu nữ nhìn thấy hắn bị người khác đánh.

Sát nghiệt quá nặng có lẽ cũng là nguyên nhân xúc tiến hắn quên đi khuôn mặt những người này, thế cho nên hắn lặp đi lặp lại những chuyện này, gần như là không sót ngày nào.

Cho đến khi có một ngày, bỗng nhiên có người xâm nhập vào thế giới của hắn, hô một câu "Quốc công gia đến rồi", đột nhiên cắt đứt tuần hoàn của những ngày này.

Giọng nói chân thật như vậy lại phảng phất truyền vào một thế giới hư ảo.

Khi hắn bị đánh lúc còn nhỏ cũng không xuất hiện giọng nói nào, xuyên thấu qua chướng ngại nặng nề truyền vào trong tai hắn.

Giống như một ước nguyện khi còn nhỏ, hắn tưởng tượng sẽ có ai đó có thể xuất hiện kịp thời để cứu hắn.

Vài năm sau, nó đã được thực hiện.

Nhưng từ ngày đó trở đi, Úc Ly Lương đã nhớ kỹ.

Hắn nhớ kỹ đoạn chuyện cũ bị đánh kia, cũng nhớ kỹ Nguyên Nguyên.