Nàng chợt nhớ tới, Tam công tử ngoại trừ nữ chính và người hắn kính yêu ra, hắn vô cùng không thích tự mình châm trà cho người bình thường uống.
Sau khi nghĩ đến điểm này, Nguyên Nguyên nhìn thấy hắn chỗ nào cũng cảm thấy quái dị.
Tam công tử trước mắt rất không thích hợp, vô cùng không thích hợp.
Khóe môi hắn tươi cười không chê vào đâu được, cảm xúc mập mờ lưu động giữa mặt mày hắn, cùng với tiết tấu ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Mặc dù người ngoài không thể biết loại chi tiết này, nhưng Nguyên Nguyên đã đọc sách vô cùng rõ ràng.
Hắn đang phấn khích.
Sự hưng phấn thuộc về kẻ biếи ŧɦái, bắt đầu thức tỉnh.
Nguyên Nguyên: "......”
Nguyên Nguyên đặt ly nước trong tay xuống, nước trà trong miệng bỗng nhiên trở nên khó nuốt.
Vậy vấn đề là, rốt cuộc là chuyện gì thay đổi, khiến vị cẩu bức số 3 này đột nhiên trở nên hưng phấn như thế?
Sau khi Nguyên Nguyên uống trà xong, Ninh Gia tự mình cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, "Nhìn ngươi kìa, lớp phấn đã trôi hết rồi.”
Hôm nay Nguyên Nguyên không trang điểm.
“Đi theo ta." Ninh Gia mỉm cười dẫn nàng đến trước một tấm gương đồng, đặt nàng ngồi trên ghế thêu.
“Tam công tử, ta...”
"Suỵt, để ta chải tóc cho ngươi.”
Ninh Gia nói với nàng.
À, thì ra nghề nghiệp ẩn giấu của hắn lại là một giáo viên Tony.
Nhưng thật sự không cần.
Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, quyết định nói rõ ràng với Tam công tử.
“Chỉ sợ sau này Nguyên Nguyên sẽ không thể nhảy múa cho Tam công tử nữa...”
Giọng nói oán hận sâu kín của thiếu nữ chậm rãi từ trước gương đồng truyền đến.
Động tác Ninh Gia dừng lại, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.
“Tại sao?”
"Bởi vì sau này Nguyên Nguyên là người của Đại công tử, nếu như còn thường xuyên đến nhảy múa cho Tam công tử, chỉ sợ sẽ liên lụy thanh danh của Đại công tử và Tam công tử."
“Như vậy sao.....”
Ninh Gia có vẻ hơi thất vọng.
Nguyên Nguyên soi gương, bắt chước Tử Vi ưu phiền mà cắn cánh môi một chút, phát hiện mình đúng là động lòng người.
“Cho nên hôm nay, Nguyên Nguyên nhất định phải nhịn đau để cắt đứt tình cảm với Tam công tử.”
Ninh Gia hơi thu lại nụ cười: "Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Khí chất biếи ŧɦái của hắn bắt đầu thu liễm, giống như thật sự đã bị đả kích.
Nếu như không biết biết hắn là người yêu muội muội nữ chính, suýt chút nữa Nguyên Nguyên đã tin rồi.
“Ngươi đi đi.”
Hắn lui về phía sau vài bước, nhường đường cho Nguyên Nguyên rời đi.
Ánh mắt của Nguyên Nguyên nhìn thoáng nhìn thấy đã đến lúc này rồi mà ngón tay hắn vẫn đang gõ tiết tấu trên sườn áo, ngực thúc đẩy nhảy nhót, mạnh mẽ đứng dậy muốn xông ra ngoài.
Kết quả còn chưa vọt tới cửa, Nguyên Nguyên đã cảm thấy đầu gối tê dại, cả người như trời đất quay cuồng ngã về phía sau.
Trước khi ngất xỉu, Nguyên Nguyên nghe thấy hắn cười nói: "Đã nói tình cảm với ta sẽ kết thúc tại đâu, sao còn... đưa vào lòng như thế?"
Thiếu nữ trong lòng trợn trắng mắt dần dần mất đi ý thức.
Hệ thống tự tẩy não của hắn lại tiến vào vòng tuần hoàn viên mãn.
“Xem ra, ngươi cũng là không bỏ được ta đúng không…”
Nguyên Nguyên: "......”
Đầu ngươi úng nước rồi, ngươi biết không?
Giống như trưng bày một món ăn tươi ngon, đặt thiếu nữ hôn mê lên một chiếc bàn dài.
Theo đỉnh núi gấp lên miêu tả, là môi anh đào hồng nhuận của thiếu nữ, mũi xinh đẹp, đôi lông mi dài đen như quạ.
Ninh Gia theo thứ tự đánh giá từng cái một, ánh mắt bình tĩnh như rơi vào một miếng thịt heo.
Tiêu chuẩn ở trong mắt hắn giống như chỉ là có mới mẻ hay không.
Động tác của hắn nhẹ nhàng cởi búi tóc của Nguyên Nguyên, ngón tay linh hoạt búi lên một búi tóc tua rua xinh đẹp.
Lại đối diện với chiếc gương đồng kia, dùng mực ngọc tô sâu lông mày.
Khuôn mặt thiếu nữ trong gương mềm mại hơi nhỏ, ngoại trừ đôi mắt kia không giống, ngũ quan đại khái cũng giống nhau.
Sau khi thay đồ trang sức và lông mày Sở Nhi thích, ánh mắt Ninh Gia hiện lên vài phần si mê.
Nhưng còn thiếu chút nữa....
Rốt cuộc còn thiếu cái gì?
Hắn nắm cằm của nàng càng dùng sức, cho đến thiếu nữ trong hôn mê vô thức nhẹ nhàng kêu đau, hắn mới mãnh liệt hoàn hồn.
Hắn nhanh chóng dùng bút mực nhẹ nhàng điểm lên một nốt ruồi đen dưới khóe mắt nàng.
Khuôn mặt kia, trong nháy mắt như rót vào linh hồn của Sở Nhi.
Thời gian của mê dược có hiệu lực rất ngắn.
Giây lát sau, thiếu nữ liền xoa trán dần dần thức tỉnh.
Nguyên Nguyên ngồi trên một chiếc ghế, liếc mắt nhìn vào trong gương, sau khi nhìn thấy nốt ruồi nước ở khóe mắt, cả người hung hăng hít vào một hơi khí lạnh.
Đây không phải là nốt ruồi nước trong văn học thế thân sao?!
Pháo hôi trong sách chính là bởi vì được điểm một nốt ruồi nước giống như đúc với nữ chính, mới thành công vàng thau lẫn lộn!
Nguyên Nguyên mạnh mẽ nắm lấy ống tay áo dùng sức lau ở khóe mắt.
Khóe mắt lau đến đỏ bừng, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
Ninh Gia kinh ngạc nhìn nàng một lúc, mới dần lấy lại tinh thần.
Hắn cong môi, hơi hài lòng nói: "Vô dụng thôi, thứ ta dùng là ngọc giao mặc, trong vòng trăm ngày, tuyệt đối không thể lau đi.”
Nguyên Nguyên: "Phi phi phi—”
Nàng sụp đổ mà lấy nước miếng lau, vẫn không lau được.
Ninh Gia nhìn cử chỉ của nàng, dịu dàng vuốt mái tóc nàng.
“Đúng là một đứa trẻ ngốc, sau này hãy ở cùng ca ca, không tốt sao?”
Nguyên Nguyên tức đến run cả người.
Mẹ nó ngươi đã có tay nghề này, tại sao không mở cửa buôn bán, bán cho các nữ tử một hoa văn vĩnh cửu?
Hơn nữa ai muốn ở cùng một chỗ với tên biếи ŧɦái chết tiệt như ngươi?!
Ninh Gia chậm rãi vuốt mái tóc dài của nàng, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ngày sau ta sẽ nạp ngươi làm thϊếp.”
“Không phải muốn sinh con trai cho ta sao?”
Hắn cắn lỗ tai nàng, cười đến run rẩy cả người.
Trong lòng thiếu nữ thoáng chốc cứng đờ, không giãy dụa nữa.
Mới đầu Nguyên Nguyên không hiểu ra sao, cũng không rõ chó liếʍ số 3 bị kí©h thí©ɧ như thế nào.
Cho đến khi hắn nói ra lời thoại kịch bản kinh điển, cả người Nguyên Nguyên mới như bị sét đánh.
Không có bước đệm, cốt truyện… đến trước thời hạn.