Mặc dù hắn nói lắp, nhưng hai chữ hai chữ nhảy ra ngoài, cũng không tốn sức.
Sự châm chọc khıêυ khí©h trên mặt của Hồng Bình và Lục Bình trong nháy mắt đọng lại, không thể tin được mà nhìn về phía ngón tay Đại công tử chỉ đến.
Phùng nhũ mẫu ngẩn người, rất nhanh liền phản ứng lại.
Không giống với những nha hoàn mà bà ta điểm danh đi hầu hạ, đây chính là Đại công tử tự mình mở miệng vàng muốn nha hoàn!
Bà ta quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua thiếu nữ khóe mắt còn đang treo ghèn, thầm nghĩ hóa ra đây chính là nhân vật giả heo ăn hổ.
Tuy rằng còn chưa có được thân thể của Đại công tử, nhưng rất hiển nhiên đã tiến vào lòng của Đại công tử rồi.
Cao, đúng là cao minh, xem ra là bà ta đã coi thường đẳng cấp tiểu nha hoàn này...
Ghèn mắt Nguyên Nguyên đột nhiên bị một đạo đèn pha vô hình bao phủ ở C vị: "???"
Có chuyện gì vậy?
Nàng có hơi sợ.jpg
Buổi sáng sau khi Ninh Nhai nói một câu giữ Nguyên Nguyên lại hầu hạ bên người, liền không còn liếc mắt nhìn nàng một cái nào nữa, khiến cho lòng người bất ổn, nghi ngờ rốt cuộc tối hôm qua Nguyên Nguyên đã làm gì với vị trưởng công tử này.
Buổi sáng sau khi Ninh Nhai luyện bộ quyền, vẫn không yên lòng.
Hắn đang nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua.
Nha hoàn kia... là loại người hắn ghét nhất.
Ánh mắt nàng tham lam, ái mộ hư vinh, phóng đãng vô sỉ, vì để đi lên, có thể không có giới hạn cuối cùng...
Nữ tử như vậy, không thể nghi ngờ là người có phẩm tính sa đọa ở tầng dưới chót.
Đừng nói là dính người, cho dù nhìn thêm một cái, cũng sẽ khiến người ta chán ghét.
Cho nên, rốt cuộc tại sao sáng nay hắn lại ma xui quỷ khiến mà chỉ về phía nàng?
Có phải vì nàng đã khác trước rồi hay không?
Ninh Nhai không khỏi nhìn xuống hành lang, thấy được hai mắt thiếu nữ dại ra vì tối hôm qua ngủ không ngon, hai mắt vô thần, tư duy trì độn, dáng vẻ mất trí "Linh hồn ra ngoài tản bộ chỉ để lại nhục thể hư không ".
Ninh Nhai: "....”
Nàng vẫn sa đọa, nhưng theo một cách hoàn toàn khác.
“Ngươi, cùng ta, đi vào.”
Sau khi luyện quyền xong, Ninh Nhai phủ thêm quần áo sạch sẽ do Hồng Bình đưa tới, lúc đi ngang qua Nguyên Nguyên bỗng nhiên nói với nàng.
Là nha hoàn đầu tiên được Đại công tử chỉ định độc nhất vô nhị, dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị của mọi người, Nguyên Nguyên yên lặng đuổi theo.
Nguyên Nguyên đi vào, tự giác rót cho chủ tử một chén trà, "Mời công tử dùng.”
Ninh Nhai nhấm nháp một ngụm, liên tục chần chờ, đang muốn mở miệng, đã thấy Hồng Bình đi vào nói: "Đại công tử, Tam công tử phái Họa Bích bên cạnh đến nói có việc muốn nhờ.”
Ninh Nhai nhíu mày, cho người đi vào.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa có một gã sai vặt mặt thanh tú cười nói: "Đại công tử, Tam công tử bọn ta sai người đến, muốn mời Nguyên Nguyên cô nương qua đó một chuyến.”
Ninh Nhai nghe thấy Tam đệ nhà mình, lời nói bên miệng hơi dừng lại.
Họa Bích còn nói: "Công tử bọn ta nói, Nguyên Nguyên cô nương đã hẹn với Tam công tử để thể hiện kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp, sợ Nguyên Nguyên cô nương đã quên mất.”
Nha hoàn bên cạnh phòng nghe thấy "Tuyệt đẹp", khóe miệng đều co quắp, trên mặt hiện ra biểu cảm "Chó không đổi được chuyện ăn cứt".
Nguyên Nguyên cố gắng thẳng lưng, thể hiện sự trong sạch của mình: Không phải nàng, nàng không có, nàng không đi.
Ninh Nhai thần sắc khó lường buông chén trà xuống, nhìn Nguyên Nguyên một cái.
Vì thế Nguyên Nguyên đã bị hạ nhân đưa đến Bách Hoa Viện.
Trong phòng Tam công tử trang trí hoàn toàn khác với căn phòng quạnh quẽ của Đại công tử.
Tiến vào trong phòng, có thể nhìn thấy chính là tầng tầng lớp lớp màn lụa màu xanh, gió thổi qua, liền bay lả tả.
Bản thân Tam công tử đang ngồi ở sau tầng lụa mỏng kia, mộc hương lượn lờ, giống như dục tiên phiêu phiêu.
Ninh Gia nhìn thấy người tới, như gặp lại bạn cũ đã lâu không gặp, khẽ mỉm cười, "Nguyên Nguyên.”
Nguyên Nguyên vừa tiến lên hành lễ, vừa ở trong hoàn cảnh phiêu phiêu dục tiên này, khó tránh khỏi bị nụ cười như gió mùa xuân của hắn lan đến vài phần.
Đương nhiên, nàng không quên sự thật nàng giống như là một tra nam xách quần không nhận người, không chút xấu hổ mà cho hắn leo cây mấy lần.
Nhưng hắn không chỉ không hề tức giận, ngược lại còn có tư thái hiền lành dễ gần.
Hiền lành đến mức khiến Nguyên Nguyên cũng không nhịn được mà sinh ra một chút dao động.
Là một nam nhân có biểu cảm bình thường nhất trong ba con chó, nể tình hắn dịu dàng như thế, nàng xem hắn như một con người cũng không phải là không được.
Ninh Gia nhìn lên nhìn xuống, dịu dàng cười nói: "Bắt đầu cởi đi.”
Nguyên Nguyên: "......”
Hay cho một con chó thuần khiết.
Nguyên Nguyên không cởi nổi, bởi vì hôm nay trong quần áo của nàng không mặc chiếc váy lụa màu đỏ hạnh trong suốt.
Tam công tử tiếc nuối tỏ vẻ, được rồi, vậy thì không cởi, hôm nay muốn nói chuyện tâm sự cùng với Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên ngồi đối diện hắn, sau khi uống một ly trà hắn tự tay rót, thái dương bỗng nhiên chảy một giọt mồ hôi lạnh.