Chương 12: Độc Thao Thiết

“Đã học được chưa?”

Cảnh ngộ đáng thương của thiếu niên, giống như trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách giữa Nguyên Nguyên và hắn.

Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, "Học được rồi.”

Nguyên Nguyên: "......”

Đừng bắt chước giọng của nàng….

Úc Ly Lương nói, chắc là năm nay hắn sẽ đón sinh thần.

Lúc này Nguyên Nguyên mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tốt lắm, thiết kế của Đại Căn ca vẫn còn.

Nếu đêm nay không tiện nhắc tới chuyện từ hôn, vậy thì đành phải chờ thêm một chút.

Cũng may phòng của hạ nhân và hạ nhân đều cùng một khu, Nguyên Nguyên từ nơi này trở về cũng không tính là xa.

Nến trong phòng bị gió thổi liên tục nhảy nhót, vài giây sau, trong phòng mới có thêm một nam tử mặc đồ đen.

Úc Ly Lương nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, cũng không hề mở miệng.

Thái dương đối phương thấm ra mồ hôi lạnh, cũng không dám nói trước.

Một lúc lâu, cho đến khi Úc Ly Lương hơi hé môi, "Gϊếŧ thêm một người, ăn bánh lê hoa.”

“Tuyệt đối không được.”

Đối phương không chút do dự mà từ chối, lập tức nhìn thấy trong mắt Úc Ly Lương hiện ra tâm tình hung ác nham hiểm.

Đối phương cắn chặt răng, quỳ gối trước mặt thiếu niên.

"Điện hạ, đã mấy lần bệ hạ phái người triệu ngài hồi cung, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa..."

Ăn càng nhiều, sức lực sẽ chỉ bị xói mòn càng nhanh.

Hắn sẽ chỉ càng ăn càng đói, cho dù là khoảnh khắc no căng chết kia cũng sẽ không thoải mái.

Một khi hiểu được đạo lý này, gần như tất cả mọi người sẽ lựa chọn không ăn.

Người xưa nói thực sắc tính dã*.

*Thực sắc tính dã: Sự thèm ăn và ham muốn chỉ là tự nhiên.

Có thể thấy được bản thân thèm ăn cũng là một loại du͙© vọиɠ, vào thời điểm con người đói khát đến cực điểm, loại du͙© vọиɠ này thúc đẩy con người làm ra chuyện điên cuồng còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với tìиɧ ɖu͙©.

Trong quá trình thèm khát thức ăn, cầu sinh gần như đã trở thành một loại bản năng.

Phạm Thoan nghe nói, người đã từng gặp phải cảnh ngộ giống như Úc Ly Lương, đến cuối cùng sẽ biến thành một ma quỷ hoàn toàn mất đi lý trí ăn thịt người sống.

Úc Ly Lương đương nhiên hiểu rõ lợi hại trong đó hơn bất cứ ai.

Độc này tên là "Thao Thiết", đã ăn mòn hắn bảy năm.

Thuốc giải ngay trong Vệ Quốc công phủ.

Phạm Thoan cho rằng hắn sẽ tức giận, nhưng lần này hắn lại không có.

Thật lâu sau, thiếu niên liếc ngoài cửa sổ tối đen tĩnh mịch, hỏi hắn, "Làm dưỡng phu từ nhỏ của ngiời khác, rất tốt sao?”

Sau khi Phạm Thoan giật mình, trên mặt hàm băng mang sương hiện lên mấy phần khinh thị.

“Điện hạ, nếu là nữ tử vừa rồi, nàng là một...”

Hắn dừng một chút, trong đống ngôn ngữ bát đại tinh thâm tìm ra hai chữ hình dung chuẩn xác.

“Da^ʍ phụ.”

Phạm Thoan là thị vệ của Úc Ly Lương, đương nhiên sẽ không để ý đến một nha hoàn đã làm gì, nhưng hắn vẫn luôn lưu ý ba vị công tử của Vệ Quốc Công phủ.

Không lâu trước đó, nha hoàn này đi vào trong phòng Tam công tử, nhảy cho đối phương một điệu diễm vũ độc hữu trong thanh lâu.

Nam nhân trong phủ có thể quyến rũ, gần như là nàng đã quyến rũ hết cả rồi.

Có thể thấy được nàng sở dĩ nàng nhận nhầm Nhị hoàng tử là vị hôn phu của mình, cũng không phải bởi vì đầu óc của nàng thật sự mơ hồ, ngược lại, nàng chỉ là mượn cớ này cố ý tiếp cận với Nhị hoàng tử.

“Da^ʍ phụ…”

Không hề có ý nghĩa mà lặp lại một lần theo thuộc hạ.

Úc Ly Lương cúi đầu chậm rãi xòe ngón tay ra, trong lòng bàn tay còn một hạt dưa cuối cùng.

Dưới cái nhìn chăm chú của Phạm Thoan, hạt dưa kia dần dàn khép lại ở trong bàn tay bạch ngọc, trong khoảnh khắc đã hóa thành bụi bặm.

Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên u trầm tĩnh mịch, không có một cảm xúc gợn sóng nào.

Ồ...

Là da^ʍ phụ sao.