Trăng tối gió cao, gió đêm gào thét.
Một thiếu niên đứng trước thi thể trong máu loãng, đưa lưng về phía Nguyên Nguyên không nhúc nhích.
Là dưỡng phu từ nhỏ của Nguyên Nguyên, Đại Căn ca.
Có thể là vừa tan làm, cũng có thể là đang trên đường tăng ca, còn bắt gặp cỗ thi thể mang theo độ ấm này trước cả Nguyên Nguyên.
Nghĩ đến tay chân treo đầy dưới tàng cây hòe già và khí quan nổi tiếng của nhân loại, hàm răng Nguyên Nguyên bắt đầu run lên, lộp bộp lộp bộp.
Thiếu niên nghe thấy động tĩnh, lúc hắn muốn cử động…
Nguyên Nguyên xông lên.
Nguyên Nguyên nắm chặt thiếu niên.
Tê, lớn ghê... Thứ nàng nói là tay của hắn.
Thiếu niên giật mình, chỉ ngây người đã bị người khác kéo chạy đi.
Úc Ly Lương bình sinh lần đầu tiên được người khác nắm tay cũng là mặt không chút thay đổi mà cảm nhận tư vị lần đầu tiên bị động kéo đi.
Nguyên Nguyên nhấc chân chạy như điên, cho đến khi kéo vị dưỡng phu từ nhỏ này vào trong một cái hang núi giả tối đen.
Trong phim kinh dị thấy hiện trường gϊếŧ người còn đứng ở bên cạnh nói chuyện phiếm chờ chết đó là pháo hôi! Nhanh chóng rời khỏi hiện trường gϊếŧ người, mới là bí quyết thứ nhất bảo vệ tính mạng!
Sau lưng Nguyên Nguyên dán sát vào vách đá, thở hồng hộc.
Lúc này nàng mới có sức đánh đánh giá vị dưỡng phu từ nhỏ của nàng.
Hình như hắn còn chưa khôi phục tinh thần từ hiện trường khủng bố vừa rồi, cụp mắt xuống nhìn năm ngón tay đan xen năm ngón tay.
Vẻ mặt Nguyên Nguyên dần dại ra.
Lần trước sờ thân thể người ta, lần này thì nắm tay người ta, còn không cẩn thận để năm ngón tay đan vào nhau...
Nếu nàng nói với hắn rằng năm ngón tay đan lại với nhau có thể tăng lực cản và ngăn chặn họ bị chia cắt trong quá trình chạy, hắn có tin không?
Đại khái là không tin.
Bởi vì nếu có nam nhân nào nắm tay mình nhưng lại nói với mình rằng năm ngón tay đan lại với nhau có thể tăng lực cản, chắc chắn nàng sẽ đánh hắn đến khi khóc mới thôi.
Nguyên Nguyên mở ngón tay ra, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tách móng vuốt nhỏ của mình ra.
Nguyên Nguyên lựa chọn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“.... Ngươi yên tâm đi, nơi này ngoại trừ ngươi và ta, sẽ không còn ai khác.”
Úc Ly Lương cụp mắt, phản xạ dài dằng dặc trước nay chưa từng có.
Bởi vì đói khát, tư duy của hắn bắt đầu trở nên trì độn, động tác cũng bắt đầu trở nên chậm chạp, giống như một ông lão đã gần đất xa trời.
Trí nhớ của hắn vẫn dừng lại ở một màn gϊếŧ người vừa rồi - -
Gió đêm lạnh như vậy, đưa mùi máu tanh kia vào trong hơi thở của hắn.
Trên góc áo bào xanh biếc thêu hoa văn Thao Thiết màu tối của thiếu niên rải xuống vệt máu lốm đốm, màu máu và màu xanh biếc giao chiếu, giống như giữa rừng lá xanh nở rộ ra từng bông hoa tươi, đỏ tươi dã diễm.
Hắn nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi mà cúi đầu nhìn nam nhân trung niên đang nuốt xuống hơi thở cuối cùng trên mặt đất.
Giọng nói thanh thúy như phỉ ngọc dịu dàng báo số.
Đại khái là đã hao phí quá nhiều sức lực, hắn liếʍ liếʍ răng nhọn, đói khát mang đến du͙© vọиɠ càng ngày càng mãnh liệt, giống như có thứ gì đó đang không ngừng cuồn cuộn, liền muốn phá đất mà ra ở dưới vực sâu tăm tối...
Đói...
Thật sự rất đói.
Từ chỗ u ám thẩm thấu ra bản năng, khiến cho hắn có khát vọng muốn thử mùi vị máu tươi chưa từng thử.
“A...”
Sau lưng hắn bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô ngắn ngủi đè nén của thiếu nữ.
Lông mi Úc Ly Lương run lên, ngước mắt lên.
Là thiếu nữ lần trước đuổi người hầu của hắn đi, là thiếu nữ lần trước sờ bụng hắn.
Úc Ly Lương không có ấn tượng sâu với nàng, chỉ nhớ mang máng nàng... Hình như đầu óc có chút vấn đề.
Đúng là phiền phức mà…
“... Ngươi yên tâm đi, nơi này ngoại trừ ngươi và ta, sẽ không có ai khác.”
Bên trong núi đá giả, giọng nói trong veo của thiếu nữ giống như xuyên thấu qua mặt hồ tầng tầng gợn sóng vô hạn thả chậm truyền tới trong tai Úc Ly Lương.
Giọng nói mềm mại như vậy, dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến một đĩa Hoa lê tô ngọt mà không ngấy.
Bốn phía không có người khác.
Thiếu niên chậm rãi nâng vết máu trên đầu ngón tay lên, rất hài lòng với hoàn cảnh như vậy.
Cảm ơn nàng đã giúp hắn xác nhận.
Hắn không lên tiếng, Nguyên Nguyên chỉ có một người lặng lẽ dùng ngón chân vẽ ra bốn phòng ngủ một phòng khách.
Chắc là vẫn không chịu tha thứ cho nàng nhỉ?
"Trong phủ gần đây luôn có người chết, ngươi nói xem... liệu người chết tiếp theo có phải là hai chúng ta không?”
Cách tốt nhất để kéo gần khoảng cách giữa hai người, chính là tạo ra bầu không khí khủng bố.
Tuy rằng không thể xem một bộ phim khủng bố phiên bản hiện đại với vị dưỡng phu từ nhỏ, nhưng bọn họ đang ở ngay hiện trường khủng bố.
Hoa văn bằng bạc lạnh như băng của dao găm nhuộm lên vết máu trên đầu ngón tay.
“Có lẽ là như thế thì sao?”
Một nhân vật chính nào đó trong phim kinh dị cúi đầu phun ra hơi thở lạnh như băng lên mặt Nguyên Nguyên.
Cảm nhận được áp bách chợt đến, thể chất dễ dàng xấu hổ của Nguyên Nguyên trong nháy mắt đã khiến cho da đầu nàng tê dại.
Tuy rằng thế nhưng...
Nàng muốn kéo gần khoảng cách về mặt tình cảm, chứ không phải về mặt thể chất.
Chẳng lẽ hắn...
Dù sao cũng là vị hôn phu có danh có phận, chỉ cần vừa nghĩ tới mỹ nhân dáng người cao to eo hẹp trai tráng có cơ bụng tám múi rất có thể sẽ muốn ủ ra nước tương với nàng, Nguyên Nguyên nhất thời liền đỏ mặt tía tai.
“À... Ha ha, người ta trêu ngươi đó.”
Nguyên Nguyên xấu hổ lại thẹn thùng đẩy hắn một cái, kết quả sắc mặt trắng bệch thiếu niên, trực tiếp ngã ngồi dưới đất.
Nguyên Nguyên ngẩn người, phát hiện lòng bàn tay đã có thêm một mảnh ướt sũng, nhìn kỹ lại dưới ánh trăng, lại là máu.
Nguyên Nguyên: "......”
Chuyện này…
Đυ.ng vào vết thương của hắn rồi.
Xấu hổ thất bại.jpg
“Chuyện đó, ngươi không sao chứ?”
Thiếu niên: "......”