Chương 1: Nha hoàn

Nguyên Nguyên là một nha hoàn.

Mà mọi người đều biết, vận mệnh nha hoàn, thường đều được nắm giữ ở trong tay chủ tử.

Cho nên, đêm khuya Nguyên Nguyên mò đến phòng Tam công tử nhảy múa thoát y cho hắn, thúc đẩy tiến độ tử vong của mình, đã não bổ ra 108 cách chết của mình.

Có lẽ trước khi chết, nàng có thể cân nhắc lùi lại hôn sự của mình và Đại Căn ca.

Đương nhiên, không phải nàng ghét bỏ xuất thân ti tiện, là một mã nô của Đại Căn ca.

Bởi vì Nguyên Nguyên biết ngày sau Đại Căn ca sẽ về quê gϊếŧ heo, trở thành một gϊếŧ heo ca chuyển hình thành công.

Đi theo hắn về quê kết bạn sống qua ngày, ngày sau tất nhiên không cần lo ăn mặc.

Nhưng pháo hôi hiển nhiên không cam lòng không lo ăn mặc, thứ nàng muốn chính là cuộc sống hào môn mặc vàng đeo bạc, ăn sung mặc sướиɠ.

Mà người hiện đại mặc túi da pháo hôi Nguyên Nguyên ở trước mắt này, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nàng vừa chưa chuẩn bị thừa kế vận mệnh pháo hôi, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng thừa kế vị dưỡng phu từ nhỏ của pháo hôi.

Quan trọng nhất là, hiện tại Nguyên Nguyên đang đội nón xanh cho Đại Căn ca, ý đồ để cho trên đầu của Đại Căn ca chất phác thành thật này mọc ra lông xanh.

Nhìn vẻ mặt của Tam công tử đang cầm ly rượu có chút nghiền ngẫm, Nguyên Nguyên ngửa lên bốn mươi lăm độ, vô cùng u buồn.

Thế giới này là một quyển tiểu thuyết.

Giống như rất nhiều nhân sĩ vội vàng xuyên sách, trước khi xuyên sách, Nguyên Nguyên đang đọc một quyển tiểu thuyết tên là “Bá Vương Ngạnh Thượng Cung”.

Nhìn cái tên cũng đã rất kí©h thí©ɧ.

Ít nhất ánh mắt đầu tiên khi Nguyên Nguyên đọc, cho rằng đây là một quyển tiểu thuyết mà toàn bộ các chương đều là nam chính ép nữ chính làm nước tương không thể miêu tả và kí©h thí©ɧ khiến cho cơ thể tăng vọt adenoidin.

Sau khi đọc xong, Nguyên Nguyệt vô cảm mà tắt điện thoại di động đang hiện 3 giờ 30 rạng sáng để đi ngủ.

Mẹ nó, đây lại là một quyển tiểu thuyết chữa trị tính vô năng cho nam chính.

Giữa lúc đang lưu hành một đống tiểu thuyết các nam chính có thể làm n lần trong một đêm lại xuất hiện một nam chính cá tính vô năng, độc đáo tươi mát như thế, mỗi lần phải cần hạ dược thì mới lên được.

Mà bình thường, các danh môn quý nữ, sủng thϊếp yêu kiều muốn được nam chính bá vương nhiều không đếm xuể.

Đáng tiếc, hắn có lòng bá vương, nhưng không có sức của bá vương.

Cho nên cứ thế mãi, nam chính thân mang cự cung nhưng thiếu năng lực bắn tên đã khiến cho tính cách càng ngày càng cực đoan thô bạo, hỉ nộ vô thường.

Cho đến khi hắn gặp được nữ chính học y lúc nhỏ, đánh bậy đánh bạ kê sai thuốc cho hắn, hắn trúng độc dương mà lật lại thể chất thuần âm của nữ chính trong nháy mắt là xong rồi.

Nguyên Nguyên: “….”

Thứ cho nàng nói thẳng, đây căn bản không phải là vấn đề bá vương hay không bá vương, đây đơn giản chính là thận không tốt nhỉ?

Nhưng hiện tại Nguyên Nguyên cũng không cần nhọc lòng cho các nhân vật chính nữa.

Các nhân vật chính vĩnh viễn đều có hào quang của nhân vật chính, nhảy xuống vực cũng có thể phi thăng, là bia đỡ đạn, Nguyên Nguyên không chỉ phải gánh vác cho nhân vật phản diện và nhân vật chính, còn phải có tác dụng làm nền.

Pháo hôi Nguyên Nguyên này là một trong những điểm sảng không thể thiếu trong cốt truyện.

Là thế thân sau này của nữ chính, từ sau khi nữ chính trở về, Nguyên Nguyên bắt cóc nữ chính đến vách núi, ép nam phụ si tình độc ác chọn một trong hai.

Đối mặt với đề bài tặng điểm như vậy, phụ hết người trong thiên hạ cũng không phụ nữ chính. Nhị hoàng tử lòng dạ độc ác ngay cả lông mày cũng không nhướng lên, lựa chọn nữ chính.

Pháo hôi Nguyên Nguyên trượt chân rơi xuống vách núi, sau khi ép khô tác dụng làm nền cuối cùng, vinh quang kết thúc cuộc đời pháo hôi của mình.

Mà trước mắt, Nguyên Nguyên vẫn còn đang ở khởi điểm của pháo hôi.

“Nguyên Nguyên, điệu nhảy này, thật sự rất khó sao?”

Khuôn mặt Tam công tử ôn nhuận, khí chất dịu dàng, hắn cong khóe môi, lộ ra nụ cười ôn nhu kiểu điều hòa trung ương điển hình.

Giống như Nguyên Nguyên không phải tới tìm hắn để nhảy điệu thoát y, cũng không phải muốn câu dẫn hắn, chỉ là đơn thuần cảm thấy hắn bận rộn một ngày khá mệt mỏi, hiểu ý người mà cởϊ qυầи áo muốn dưỡng mắt cho hắn.

Không hổ là đám ca ca của nữ chính.

Vị Tam ca này có được một hệ thống tự mình tẩy não hoàn chỉnh, hoàn toàn không cần Nguyên Nguyên giải thích tại sao lại muốn chạy đến đây khiêu vũ cho hắn vào nửa đêm canh ba, khiêu vũ thì khiêu vũ, tại sao còn muốn thoát y bày ra thân thể thiếu nữ mê người.

Tay áo lụa mỏng màu đỏ hạnh theo cánh tay trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn như củ sen.

Nguyên Nguyên vẫn duy trì tư thế giơ cánh tay, tứ chi có chút run rẩy, trên trán trắng nõn cũng đổ ra mồ hôi.

“Đúng.... có hơi khó.”

Nếu nơi này có cây cột, có lẽ nàng có thể biểu diễn cho hắn một đoạn múa cột.

Thế nhưng không sao, phụ nữ thế kỷ mới có thể không biết khiêu vũ, nhưng không thể không biết thể thao.

Dưới cái nhìn chăm chú khiến da đầu người ta tê dại của Tam công tử, Nguyên Nguyên giãn cánh tay một chút, nối tiếp một đoạn thể dục phát thanh sảng khoái.

Sau khi nhảy xong, mỹ nhân hỗn loạn, vai thơm phủ kín mồ hôi đầm đìa lộ ra, một chiếc cổ tuyết nhẵn nhụi như ngọc.

Cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên nhuận hồng thở dốc không ngừng, ngay cả đôi mắt dịu dàng kia cũng bởi vì vận động quá độ mà mang theo vài phần mê ly, tiện thể nhẹ nhàng run rẩy lông mi dài uốn lượn.

Là một mỹ nhân trời sinh có tướng mạo trà xanh, nhất cử nhất động của Nguyên Nguyên đều lộ ra vẻ vô tội nhu nhược, khiến người ta thương tiếc.

Khóe môi Tam công tử lại cong lên, buông ly rượu trong tay xuống, "bốp bốp bốp" vỗ tay cho Nguyên Nguyên.

“Nguyên Nguyên nhảy tốt lắm.”

Nguyên Nguyên choáng váng đầu hoa mắt suýt chút nữa không tìm ra phương hướng.

Chủ nhân của thân thể này trước đây chuyên môn nghiên cứu làm sao có thể để thân thể yêu kiều dễ bị đẩy ngả, thế cho nên nàng mới nhảy nửa bộ thể dục đã bắt đầu thấy hai chân run rẩy, giống như là bị chà đạp vậy.

Ánh mắt Tam công tử tối sầm, nói với Nguyên Nguyên: "Trời tối rồi, Nguyên Nguyên.”

“Ừm, trời tối rồi.”

“Vậy... Vậy ngày mai nô tỳ lại đến?”

“Được, tối mai, không gặp không về.”

Khóe môi của Tam công tử cười càng sâu hơn.

Nguyên Nguyên lại không quên sự thật hắn là một tên muội khống* nặng.

*Mê muội muội.

Muội khống của Tam công tử cũng chính là nữ chính Ninh Lan Sở.

Về sau Nguyên Nguyên sẽ trở thành thế thân, công lao của Tam công tử coi như không thể bỏ qua.

Nguyên Nguyên ôm lấy áo khoác nha hoàn đơn bạc của mình run rẩy mặc vào, run rẩy đi ra khỏi Bách Hoa Viện của Tam công tử.

Chậc, tên cũng giống như Hoa Lâu, là nữ nhân thì có thể tới chơi với hắn một chút, cũng rất thích hợp.

“Ngươi nói cái gì?!”