Chương 23

Đột nhiên đối mặt với nhiều người như vậy, với ý thức là nữ nghệ sĩ, Lâm Thiều lập tức giơ tay lau sạch thức ăn dính miệng, thay bằng nụ cười lễ phép.

Nhưng trong lòng lại rất khinh thường tổ chương trình, không phải nói rất khó đoán sao? Chỉ vậy thôi à?

Tổ đạo diễn: “???”

Bọn họ cũng rất ngạc nhiên, không phải trước giờ chưa từng thua sao? Vì sao Thẩm Phi Bạch tìm dễ dàng như thế!!!

Những khách mời khác: “!!!”

Vì sao bọn họ không đoán được?

Cộng đồng mạng sôi nổi đánh dấu hỏi

[??? Đây là tìm kiểu gì vậy?]

[Tôi đã đoán sai! Tôi còn tưởng là người thứ nhất bên phải!]

[Sao lại làm được thế nhỉ? Thẩm Phi Bạch có đôi mắt xuyên thấu sao?]

[?????? ]

Tổ đạo diễn nhìn nhau, sau khi ngạc nhiên xong thì hỏi điều tất cả mọi người muốn biết: “Làm sao cậu biết được?”

Ánh mắt Thẩm Phi Bạch nhìn Lâm Thiều thoáng chút phức tạp, sau đó chậm rãi mở miệng: “Bọn họ có thể bắt chước động tác và thói quen của cô, nhưng bọn họ không bắt chước một lần ăn tám chén cơm giống cô ấy được.”

Những người khác chỉ ăn hai ba miếng trong mâm điểm tâm trước mặt.

Mà Lâm Thiều thì khác, cô ăn một hơi hết cả 3 mâm.

Lâm Thiều: “???”

Thật đúng là cạn lời, không từ ngữ nào có thể tả được!

[ha ha ha ha ha ha tôi cười đến nỗi tất cả con gà trong phạm vi mười dặm đều không dám gáy! Đánh chết tôi cũng không tin được hóa ra Thẩm Phi Bạch nhận ra Lâm Thiều vì lí do này ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Lâm Thiều! Cô ăn cơm rất chân thật ha ha ha ha ha ha ha! Nói mới để ý vừa rồi không phát hiện trong bốn người có một người ăn nhanh như vậy?]

[Bởi vì tuy rằng Lâm Thiều ăn cơm nhanh nhưng dáng vẻ ăn uống lại không quá lố, hơn nữa mọi người nhìn hai ngày nay cũng thành quen (thất lễ)]

[Thẩm Phi Bạch thật sự rất cẩn thận, hơn nữa vừa rồi giọng điệu khi nói chuyện của anh ấy tôi còn nghe ra chút nuông chiều?]

[Cô nhớ rõ biệt danh của anh, anh nhớ rõ thói quen của cô, hu hu hu tôi vẫn cảm thấy thật sự rất hợp!]

[Còn có động tác Thẩm Phi Bạch khi vén khăn voan của Lâm Thiều rất có ý tứ nha! Chúng ta từng có khoảng thời gian vui vẻ nhất khi bí mật thể hiện tình cảm trước những vị khách mời khác! Sự thật chính là sự thật!]

Fans Thẩm Phi Bạch lập tức chạy đến hiện trường.

[Có phải đầu óc lầu trên có vấn đề không? CP tan rồi vẫn muốn cắn, thích tìm cơm ở thùng rác như vậy sao?]

[Không được cắn loạn CP! Lâm Thiều tránh xa anh trai nhà chúng tôi ra một chút!]

Lúc này fans Lâm Thiều cũng không nhịn được.

[Fans Thẩm Phi Bạch lầu trên có phải đầu óc có vấn đề không? Chẳng lẽ khăn voan không phải do anh trai mấy người vén? Lời cũng phải do anh ta nói ư?]

[Mở to hai mắt mà nhìn cho rõ, là anh trai nhà mấy người chủ động tiếp cận :)]

Khu bình luận ầm ĩ thành một đoàn, mà bầu không khí tại hiện trường lại có chút xấu hổ và yên tĩnh, tổ chương trình hoàn toàn không nghĩ tới nhiệm vụ này sẽ được hoàn thành.

Lâm Thiều nghe ra ý cố tình móc mỉa trong lời Thẩm Phi Bạch nói, nhưng cô lại không có cách nào phản bác, nghĩ đến việc lúc trước Thẩm Phi Bạch khıêυ khí©h muốn hẹn cô đánh nhau, Lâm Thiều nhìn anh ta càng không vừa mắt.

Vì thế cô trợn mắt với Thẩm Phi Bạch, tay cầm cái bánh điểm tâm cuối cùng trên bàn, vừa ăn vừa đi về phía Tống Dịch Xuyên.

Đánh người không đánh mặt, chửi người không vạch điểm yếu, đạo lý này cũng không hiểu? Lúc này tên Thẩm Phi Bạch hoàn toàn bị cô cho vào sổ đen!

Lần ghi hình tiếp theo. Lâm Thiều không muốn có mối liên hệ nào với Thẩm Phi Bạch nữa. Dù sao mối quan hệ của hai người bọn họ vốn dĩ cũng không thể làm bạn bè.

Nhưng trời cố tình không cho người được như mong muốn, tổ chương trình cho bọn họ rút thăm một lần nữa để phân tổ, hai ngắn ba dài chia làm hai tổ, trong tay Lâm Thiều và Thẩm Phi Bạch đều ngắn hơn một đoạn so với những người khác.

Hai người im lặng nhìn nhau ba giây, sau đó đều quay đầu đi.

Nhưng đã chia tổ rồi thì không thể sửa, nhiệm vụ hai người được phân là ——

Hái trái cây.

Hái xong hai giỏ mận, bọn họ sẽ có thể trở về.

Đứng dưới cây mận, Lâm Thiều ngửa đầu nhìn quả mận trên cây, sau đó hất đầu nhìn về phía Thẩm Phi Bạch, “Thất thần làm gì? Leo đi.”

Thẩm Phi Bạch nhìn về phía cô có chút cạn lời, “Vậy cô làm cái gì?”

Lâm Thiều nghiêm túc suy nghĩ một chút, chân thành trả lời nói: “Cổ vũ cho anh?”

Thẩm Phi Bạch khoanh tay trước ngực, bộ dạng bất chấp tất cả, “Tôi không biết leo cây.”

“Nhưng nhiệm vụ sẽ thất bại.” Lâm Thiều không cần suy nghĩ oán hận nói: “Rõ ràng lúc trước bị ngỗng đuổi anh leo còn nhanh hơn khỉ.”

Nhắc tới cảnh tượng quẫn bách bị ngỗng đuổi, Thẩm Phi Bạch cũng không hề biện minh cái gì, cười như không cười nói: “Được, vậy cùng nhau hái!”

Lâm Thiều ngoài ý muốn nhìn về phía anh, “Anh không có chút ga lăng nào sao? Tôi là con gái mà leo lên cây hái mận?”

Lúc này nếu Tống Dịch Xuyên ở bên cạnh cô, nhất định sẽ chủ động đi hái mận! Nhìn lại Thẩm Phi Bạch đi, giữa người với người sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?